Chương 117
Tên nhóc trên màn hình đang ngẩng đầu nhìn ra ngoài mái hiên qua ô cửa sổ, tầm mắt rõ ràng không phải đang nhìn vào người mình, nhưng Túc Khê lại có cảm giác, hắn giống như cách màn hình nhìn về phía mình. Đôi mắt trên gương mặt đen trắng rõ ràng, xinh đẹp trong suốt.
Túc Khê bất giác nổi da gà đứng bật dậy.
Nàng thực sự nảy sinh một loại cảm giác, đây không còn là một trò chơi, mà là cảm giác giao nhau giữa hai không gian và thời gian khác nhau qua một cái màn hình điện thoại.
Nhịp tim của Túc Khê đập rất nhanh.
Mà hầu như không đợi nàng phản ứng, tên nhóc trong màn hình lại liên tục hỏi.
“Ngươi có ở đây không?”
“Nếu ngươi vẫn còn ở đây…… ngươi có thể cho ta biết được không?”
Khung thoại liên tục hiện lên trên màn hình, giống như một cuộc trò chuyện trực tiếp với Túc Khê.
Hắn nín thở, rất căng thẳng, nhìn bầu trời đêm vô tận, ánh đèn chiếu lên gương mặt hắn, làm một bên sáng, một bên tối, tựa như dấu vết thời không giao nhau.
Vẻ mặt hắn có chút hy vọng và khát vọng, nhưng đây giống như là một góc của tảng băng trôi, tâm tình mênh mông mãnh liệt trong lòng hắn, chỉ có thể nhìn ra từ ngón tay bên cạnh hắn nắm chặt, gần như trắng bệch.
Chờ cả buổi, vẫn không có câu trả lời.
Lục Hoán lại mở miệng, nhẹ giọng nói: “Ngươi không có cách nào lên tiếng, có phải không, nếu ngươi còn ở đây, hãy kéo tay áo ta một cái, được không?”
Sau khi hắn nói xong, hắn cúi xuống, ánh mắt đầy mong chờ nhìn xem tay áo của mình có di chuyển không.
Tay áo màu trắng như tuyết của hắn bị ánh nến chiếu xuống, cái bóng đổ xuống một chút dưới mặt đất.
Nhưng cái bóng kia chỉ yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào.
Một giây trôi qua.
Hai giây.
Ba giây.
......
Trong lòng Lục Hoán không cách nào kiềm chế nổi, thoáng qua một chút cảm xúc thất vọng, hắn mím môi, không tự chủ được nghĩ, chẳng lẽ, người đó —— không đúng, hay là lúc này người đấy không có ở đây? Nếu vậy, khi nào người đó mới trở lại đây lần nữa?
Túc Khê ở trước màn hình chỉ chần chờ một chút, tên nhóc này thật là to gan, hắn thật sự không sợ sao? Vậy mình có thể chạm vào hắn khi hắn tỉnh táo không?
Sau khi do dự một chút, Túc Khê đưa tay ra khẽ chạm vào ngón tay tên nhóc.
Lục Hoán vẫn nhìn chằm chằm vào góc tay áo của mình.
Nhưng đúng lúc này, ngón tay hắn đang buông xuống bên người phảng phất như bị nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Lục Hoán: “...”
Đó là cảm giác vô cùng nhẹ nhàng, trước giờ chưa từng có, không có cảm giác da thịt, không có nhiệt độ, mà giống như một cơn gió rất nhỏ, chạm vào tay hắn một chút, lại chỉ thoáng qua.
Nhưng tiếp theo, gió dường như đang cố gắng khống chế sức mạnh, để không làm tổn thương hắn, cẩn thận thăm dò chạm vào bàn tay của hắn một lần nữa———
Chạm lại lần nữa, rồi rất nhanh rút tay lại.
Hơi thở của Lục Hoán lập tức trở nên có chút dồn dập.
Hắn nhìn chằm chằm và tay mình, khàn giọng nói: “Không đau, không sao đâu, ngươi dùng lực không lớn.”
Vì vậy, gió hơi thoải mái hơn một chút, quấn quanh bàn tay của hắn, quay ngón tay của hắn, giống như nắm tay hắn, nhẹ nhàng lắc lư.
Bóng của bàn tay phải Lục Hoán rơi trên mặt đất, cũng lắc lư theo, thoạt nhìn là bàn tay của một người đang di chuyển.
Nhưng Lục Hoán biết, đó là hai người, người đó nắm lấy tay hắn.
Đó là một cảm giác rất tuyệt vời, rõ ràng là không có nhiệt độ, không có hình dạng, chỉ như một cơn gió. Nhưng thân mật mà lại dịu dàng, chạm vào da thịt trên tay Lục Hoán, tựa như một dòng điện, từ đầu ngón tay của Lục Hoán, một đường chạy thẳng đến trái tim hắn.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng nhảy lên, trái tim hắn cũng đập mạnh một chút.
Vành mắt Lục Hoán hơi hơi đỏ lên.
Quả nhiên là người ấy xuất hiện bên cạnh hắn. Thì ra người ấy luôn đồng hành cùng mình mọi lúc sao?
Bốn phía đều vô cùng yên tĩnh, không gian là một mảnh yên tĩnh, Lục Hoán tĩnh lặng bất động, cúi đầu rũ mắt nhìn chằm chằm vào tay mình, chỉ có thể nghe được trái tim trong lồng ngực mình đang đập thình thịch.
Thời gian gần như đứng yên.
Hắn rốt cuộc cũng đã cảm nhận được sự tồn tại của người đó……