Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 118 - Chương 118 - Chương 118

Chương 118 - Chương 118
Chương 118 - Chương 118

Chương 118

Hắn khó có thể nói được thành lời hiện tại tình cảm trong lòng hắn là như thế nào. Hắn từ nhỏ đến lớn đều cô đơn, nhưng vẫn sống tốt, chưa bao giờ hy vọng xa vời sẽ có một ngày có người xuất hiện bên cạnh hắn, đồng hành cùng hắn, trao đổi cùng hắn, đối xử với hắn bằng sự thiện chí. Những thứ như bạn bè, người thân, hắn chưa bao giờ tham lam muốn có, cũng không quan tâm nhiều.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó, trong sinh mệnh của hắn sẽ xuất hiện một người, mang theo một ngọn đèn thỏ mờ nhạt, chậm rãi đẩy màn sương mù tối tăm vây quanh hắn ra, để hắn nhìn thấy mặt trời, để hắn nhìn thấy thế nhân bên ngoài.

...... Người đó hóa ra luôn ở bên cạnh hắn sao? Nhìn chằm chằm vào hắn? Đồng hành cùng hắn?

Người đó... Không, không phải con người, nhưng cho dù là ma quỷ đi nữa, thì cũng là con quỷ duy nhất thuộc về hắn, duy nhất.

Lục Hoán yên lặng cúi đầu, da thịt trắng nõn ở phần cổ lạnh lẽo, nhưng máu chảy trong người lại điên cuồng dâng trào, đôi mắt sáng như pha lê, lấp lánh, chưa bao giờ hắn hạnh phúc đến vậy.

Hắn cảm nhận được gió ở đầu ngón tay, muốn dùng hết sức kiềm chế sự mừng rỡ như điên của mình, nhưng vẫn không cách nào kiềm chế, vì thế đuôi lông mày đều là vẻ mặt tươi sáng.

...... Nó giống như một người đi bộ một mình trong bóng tối trong một thời gian dài, cứ mãi đi về phía ánh sáng, và bây giờ cuối cùng đã chạm vào chùm ánh sáng.

Hắn nhớ tới một số việc, nên hơi ngẩng đầu, nhìn vào khoảng không, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng trách ngày đó ngươi không tới điểm hẹn, không phải không muốn đến, là không thể đến, đúng không?”

“Nếu là đúng, ngươi hãy chạm vào tay trái của ta, nếu là không, ngươi hãy chạm vào tay phải của ta nhé.”

Lục Hoán ngầm nói, không biết vì sao, tai có chút đỏ bừng.

Túc Khê bên ngoài màn hình, dù không nghĩ tới còn có thể giao tiếp như vậy, vậy chẳng phải nàng đã có thể giải thích rõ ràng ngày đó vì sao mình lại cho tên nhóc leo cây rồi sao?

Nàng cũng rất hào hứng, đương nhiên là lập tức chạm vào tay trái của tên nhóc.

——— Bàn tay nhỏ bé mềm mại, tuy không sờ được, nhưng chọc một cái, trái tim của nàng cũng mềm nhũn ra!

Quả nhiên, tên nhóc trong màn hình nhìn qua góc bốn mươi lăm độ trước cửa phòng, nhìn lên bầu trời u sầu, biểu cảm vui vẻ hẳn lên, tuy hắn đã cố gắng khống chế, cũng cố gắng căng mặt, nhưng đỉnh đầu hắn lại “xoát” một cái, bọt khí màu trắng lại toát ra một trái tim nho nhỏ sáng ngời.

Lục Hoán ho khan, lại hỏi: “Cho nên, ngươi không trách ta vì đột nhiên đưa ra yêu cầu gặp mặt, đúng không?”

Bàn tay trái của hắn đã bị chạm một cái thật nhẹ nhàng.

Trái tim thấp thỏm suốt tám ngày qua của Lục Hoán, không lúc nào được an bình cuối cùng cũng đã được bình thản lại, trong lòng hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục hỏi ——

Vấn đề này trước khi hỏi ra miệng, hắn hơi dừng một chút, cố gắng giả vờ không để ý nhiều, thuận miệng hỏi một chút.

“Ừm, vì sao lại cứu Nhị hoàng tử, là muốn giúp hắn một tay sao?”

Tay phải của hắn bị kéo ra.

Không.

Lục Hoán trong lòng trầm xuống, giọng nói lại có chút khàn khàn, do dự một chút, mới hỏi: “Như vậy, chính là xuất phát từ lòng tốt? Nhị hoàng tử quả thực là nhân trung chi long ——”

Nhưng lời còn chưa nói xong, lại là tay phải bị chạm vào.

Túc Khê nhanh chóng chạm hơi mạnh vào tay phải của tên nhóc.

Lục Hoán bị lực hơi mạnh này làm cho sửng sốt, trong lòng hắn bỗng nhiên có một suy đoán, suy đoán này chợt xuất hiện trong đầu hắn, ánh mắt hắn đã sáng lên, tiếp theo, càng ngày càng sáng.

“Vậy là bởi vì…” Lục Hoán không nói tiếp.

Nhưng chỉ thấy, bút lông trên bàn đột nhiên xoay hướng, đơn giản thô bạo chỉ về phía hắn ——

“Là bởi vì ta?” Giọng nói Lục Hoán trầm xuống.

Bút trên bàn bị đập mạnh hai cái, bốp bốp, chính là bởi vì ngươi, thế mà cũng phải hỏi.

Lục Hoán trước đây cũng không thể ngờ tới, việc này lại có liên quan đến mình. Bởi vì tuy hắn muốn tiến vào Thái Học viện, nhưng hắn chưa bao giờ nói với người khác. Nhưng mà, người đó, à không đúng, quỷ của hắn đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, cho nên cứu Nhị hoàng tử, chỉ là bởi vì không muốn chậm trễ chuyện hắn tiến vào Thái Học viện?

Hóa ra, tất cả đều là vì hắn ——

Lục Hoán cố hết sức giữ cho gương mặt mình thật bình tĩnh, dùng sức căng cơ mặt ra, liều mạng căng. Nhưng khóe miệng lại càng ngày càng nhếch lên, càng ngày càng không kiềm chế được.

Túc Khê bên ngoài màn hình nhìn thấy cảnh, trên màn hình đột nhiên xuất hiện thêm một hàng cảnh báo, trên đỉnh đầu tên nhóc nhảy như sắp nổ tung.

Tên nhóc đang vui vẻ, Túc Khê bên ngoài màn hình cuối cùng cũng hiểu rõ ràng, cũng che mặt, vui vẻ. Ôi, trái tim của nàng!

Bình Luận (0)
Comment