Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119 - Chương 119

Chương 119 - Chương 119
Chương 119 - Chương 119

Chương 119

Trong lòng Lục Hoán thật ra vẫn còn rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như: Tại sao lại đến bên ta? Tại sao lại đối với ta tốt như vậy? Tại sao ở bên ta? Tại sao lại là ta? Là đang hy vọng có được điều gì đó từ ta, hay là muốn ta dính líu vào cuộc tranh đấu giành quyền lực ở kinh thành, để có thể thay ngươi hoàn thành việc gì đó?

Nhưng, tại thời khắc này, hắn cảm nhận được người đó đang ở bên cạnh hắn, gió nhẹ nhàng cuốn lấy hắn…. những vấn đề này đều trở nên không quan trọng như vậy nữa.

Điều hắn quan tâm hơn là ___

Người đó có thể ở bên hắn lâu dài hay không?

Một ngày nào đó sau này, người đó có rời đi không?

Có từng đối tốt với người khác như vậy không…. và sau này, có thể không cần người khác, không cần bất cứ người nào, chỉ nhìn thấy một mình hắn được không?

Trong lòng hắn cuộn lên vô số cảm xúc nhỏ nhặt, hy vọng, vui mừng, bất an, tầng tầng lớp lớp, giống như một cơn sóng vỗ nhẹ vào bờ…. và hòa cùng với trái tim đang đập của hắn, những âm thanh này trong lòng hắn cũng dần dần vơi đi, cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩa quan trọng và chắc chắn nhất ___

Có người ấy xuất hiện bên cạnh hắn, đến bên cạnh hắn, là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời này hắn.

Hắn không sợ những cái khác, hắn chỉ sợ sự biến mất đột ngột của người ấy.

……

Nghĩ đến đây, Lục Hoán nhớ tới người ấy đã bặt vô âm tín tám ngày này. Giống như liên lạc đột nhiên bị gián đoạn, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn ở trong viện suốt tám ngày liền ngắm mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, những cũng không đợi được cái gì.

……Nếu chuyện này lại xuất hiện một lần nữa, hắn sợ mình không biết đi đâu để tìm được người ấy.

Lục Hoán mặc dù không muốn để lộ là mình đã đợi người ấy tám ngày này, nhưng hắn lại thực sự muốn biết, thế nên dù đã nhẫn nhịn, nhưng vẫn là không kìm được, buột miệng hỏi: “Tám ngày nay ngươi mất tích, có xảy ra chuyện gì không?”

Trong mắt Túc Khê, tên nhóc trên màn hình giống như đứa trẻ bị bỏ lại nhà trẻ tám ngày nay không được đón về, mặt đầy vẻ đau khổ và oán giận, thật không dễ gì mới đợi được nàng đến, vội vàng nắm tay nàng, ngửa mặt bánh bao lên, vội vàng hỏi rốt cuộc nàng đã đi đâu, vì sao không đến đón hắn.

Truy hỏi thì cũng thôi đi, còn phải giả bộ thờ ơ, làm như chỉ là thuận miệng hỏi như vậy….

Trái tim của Túc Khê nhìn ra rỗi, sắp bị sự dễ thương của hắn là mềm nhũn luôn rồi.

Nàng cảm thấy mình có thể đã ‘trúng độc’ của cái game này rồi, huhu, vì sao tên nhóc này làm cái gì nàng cũng thấy đáng yêu vậy?!

Nhưng, nàng phải giải thích như thế nào khi sự thật là nàng phải đi thi?!

Còn một lần thi mất hai ngày rưỡi, điện thoại cũng bị tịch thu?!

Túc Khê gãi gãi đầu, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó, mở sách cuộn trước bàn cậu nhóc qua màn hình, cầm bút lông lên vẽ, đặt bức tranh lên bàn, cuối cùng vứt bút lông và cuộn sách lại.

Mở cửa sổ, cuộn cuốn giấy theo chiều gió và làm cho một bức tranh cuối cùng trượt ra ngoài.

Nàng định nói với hắn: Ở chỗ nàng, cũng phải đi học ở Thái Học Viện, cũng phải thi cử, hơn nữa dù có thi đứng trong top ba của lớp, vẫn không thể tiến kinh làm trạng nguyên, còn phải tiếp tục học lên đại học, rồi học thạc sĩ, tóm lại là rất vất vả.

Nhưng một đoạn thoại dài như vậy, phải làm sao để giải thích rõ ràng được đây.

Tên nhóc nhìn chằm chằm trang sách đang bị gió thổi bay bay trước mặt, cửa sổ vừa được mở ra lại đóng lại, một chút cũng không để ý, ngược lại ánh mắt có chút sáng ngời, liền suy đoán hỏi: “Ý của ngươi có phải là___mấy ngày nay, hồn phách của ngươi bị giam ở địa phủ, ở địa phủ cũng phải kiểm tra, tra hết các cửa ải mới có thể ra ngoài?”

Viết trên bàn bàn ___ Kiểm tra.

Mở cửa sổ cho gió vào___bỏ trốn.

Túc Khê nghe thấy tên nhóc nói vậy, xém chút không dám bước xuống giường, nàng không biết nên khóc hay cười, cái quỷ gì vậy, địa phủ gì vậy? Tên nhóc đây là đang nghĩ nàng là ma nữ gì đó à?

Nhưng bỏ qua tạm không nói đến thân phận của ma quỷ này vội, ngược lại những cái khác cũng đoán được tám chín phần. Trường học không giống như địa phủ sao? Thi xong mới có thể nghỉ học.

Dù sao cũng không giải thích rõ ràng được, cứ để hắn hiểu như vậy đi.

Khóe môi Túc Khê nhếch lên một nụ cười ranh mãnh, kéo kéo tay trái của tên nhóc___ đúng vậy.

Bình Luận (0)
Comment