Chương 120
Lục Hoán trước đây chưa từng tin vào sức mạnh siêu nhiên, nhưng hôm nay không thể không tin. Huống hồ, dù là quỷ thần thì cũng có pháp tắc của quỷ thần, mặc dù có sức mạnh bất phàm, nhưng cũng như trần gian bọn họ, cũng có quy tắc phải tuân thủ....
Trong đầu hắn dần dần xây dựng ra dáng vẻ của một địa phủ, yêu ma quỷ quái, sặc sỡ muôn màu, bắt đầu suy đoán, như thế, người này đến bên cạnh hắn, phải chăng là vì được giao nhiệm vụ nào đó của địa phủ, một loại nhiệm vụ mà nhất định phải hoàn thành?
Rốt cuộc, người này ở bên cạnh mình, ngoài việc nhẹ nhàng với chính mình, rất nhiều việc làm đều là có mục đích.
Có thể là có cơ chế thưởng phạt gì đó.
…..Làm người này không thể không thông qua hắn, hoặc là nhờ vào hắn, để hoàn thành một số việc.
Nói như vậy, rất nhiều thứ có thể giải thích được rồi...
Cho dù đoán được như thế này, nhưng lòng Lục Hoán cũng không dao động nhiều, hai mắt vẫn sáng ngời. Bất luận mục đích của người ấy là gì, ít ra, Lục Hoán cũng đã sớm xác nhận được một điểm, người ấy đối với hắn là hoàn toàn vô hại, hơn nữa luôn đối xử dịu dàng với hắn.
Nó là người bạn đầu tiên và duy nhất của hắn... và cũng là ánh sáng mà hắn muốn chạm vào nhất.
“Thì ra là như vậy.” Lục Hoán nhẹ giọng nói.
Hắn nhìn ánh nến sau khi bị hắn đốt cháy, những tờ giấy chỉ còn lại một mảnh tro tàn, tự giễu nói: “Mấy ngày nay, ta còn tưởng rằng… ngươi sẽ không bao giờ đến nữa.”
Túc Khê nhìn tên nhóc bên ngoài màn hình, tên nhóc hơi cụp mắt xuống, khuôn mặt bánh bao rất là bình tĩnh, nhưng lòng một người ‘mẹ già’ như Túc Khê đột nhiên cảm thấy rất là hổ thẹn. Ta không muốn bỏ ngươi lại một mình trong nhà trẻ vậy đâu, thật đó.....
Nàng nhìn tên nhóc, không nhịn được đã làm một việc mà từ trước đến nay vẫn rất luôn muốn làm - duỗi hai đầu ngón tay ra, véo khuôn mặt bánh bao của tên nhóc, véo véo nhè nhẹ.
Mặc dù hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác gì ở đầu ngón tay, nhưng nhìn nét mặt bánh bao của tên nhóc bị nhẹ nhàng nhấc lên, chỉ nghĩ đến việc chạm vào viên kẹo mềm, Túc Khê đã vô cùng hưng phấn.
Aaaaaa véo được mặt tên nhóc rồi! Nàng vui quá, vui chết đi được!
Và tên nhóc trong màn hình rất là sốc, giống như sét đánh ngang tai, cứng đờ, không thể cử động!
Mắt hắn mở to, cảm giác được gió nhẹ dừng lại trên má mình, không đợi cho đến khi tai hắn dần đỏ lên, đã véo mặt hắn ___ .
Người đó, sờ mặt hắn?!
Lục Hoán cả người cứng ngắc như tảng đá, hắn chưa từng thấy điều gì phù phiếm đến thế! Theo bản năng muốn gỡ bàn tay của người đó trên mặt của mình xuống, nhưng lại không biết người đó đang ở đâu, sợ làm tổn thương người đó.
Vì vậy hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, mắt đầy vẻ kinh ngạc bất động, để cho má phải của mình bị kéo ra rồi bật lại.
Lục Hoán: “...”
Tuy hắn quen biết người ấy đã lâu, nhưng có phần hơi quá, quá là không nghiêm túc rồi, nhưng tính cách của người ấy khá là thoải mái, có lẽ không cảm thấy đó là chuyện lớn.
Người ấy tặng hắn nhiều đồ như vậy, đối xử với hắn tốt như vậy, là người bạn duy nhất của hắn... muốn đùa một chút, vậy cứ để mặc cho người ấy đùa đi.
Sau khi cơn gió véo mặt hắn, hình như vẫn chưa rời đi, vẫn lưu luyến chạm vào một chút.
Màu đỏ trên tai của Lục Hoán nháy mắt nhuộm lên cổ hắn.
Mãi đến khi Túc Khê rút tay về, cổ hắn vẫn còn đỏ rực.
“…Hồ nháo.” Hắn kìm lại một lúc lâu, chỉ nói ra hai từ.
Mặc dù nói như vậy, nhưng ánh nến chiếu vào trên khuôn mặt thiếu niên, chiếu rọi khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng như mây phía chân trời, nhưng trong mắt hắn cũng không có một chút khó chịu nào, mà đều là ý cười nhẹ nhàng tươi sáng, trên khuôn mặt trông giống như bạch ngọc luôn thiếu cảm xúc, bởi vì quá đỏ, lại thêm ba phần rực rỡ.
Nhưng bằng cách này, cảm xúc thấp thỏm trong đầu Lục Hựu đã hoàn toàn bị quét sạch.
Hắn nhìn sang bên cạnh, thử cố gắng tiến lại gần một chút, nói với ‘con ma’ của hắn: “Vì ngươi đã ‘chiếm tiện nghi’ của ta, nên ngươi phải hứa với ta một chuyện.”
Túc Khê thõa mãn thu tay lại, đập bàn một cái, ý là: Có chuyện gì?
Lục Hoán bĩu môi, cố hết sức giả bộ thản nhiên nói: “Sau hôm nay, đừng đột nhiên biến mất nữa nhé.”
Sau khi hắn đưa ra yêu cầu, toàn thân vô cùng căng thẳng.
Nhưng người đó rất nhanh đã đồng ý, kéo kéo tay trái hắn, hàm ý “được”.
Trong lòng Lục Hoán đột nhiên dâng lên một niềm sung sướng, nhưng hắn cố hết sức kìm nén, ước định nói: “Sau này lúc ngươi đến___”