Chương 121
Ánh mắt hắn rơi vào gói hạt giống lê trên bàn, nghĩ ra một ý tưởng và nhanh chóng nói: “Sau này lúc ngươi đến, hãy đặt vào lòng bàn tay ta một cánh hoa lê, khi ngươi rời đi, hãy cầm lấy cánh hoa từ tay ta, được không? “
Túc Khê bên ngoài màn hình nhìn thấy yêu cầu của tên nhóc, mặc dù rất muốn cảm thán vì sự thông minh của hắn, nhưng, khoan đã, tại sao mối quan hệ của nàng với tên nhóc đột nhiên lại phát triển thành kiểu bạn game với nhau vậy, online hay offline đều chào nhau một câu? Không phải nàng đang chơi game, còn hắn là nhân vật trong game sao?
Túc Khê có chút lộn xộn trong gió, nhưng vẫn cứ kéo kéo tay trái của tên nhóc, ý nói “được”.
Như vậy cũng tốt, sau đó dù nàng có ở đó hay không cũng đều nói cho hắn biết, tên nhóc sẽ không phải chờ đợi nữa.
Sau khi đồng ý với điều này, vẻ mặt của Lục Hoán rõ ràng là sáng sủa hơn, hắn vội vàng hỏi rất nhiều chuyện, hỏi nhà Túc Khê ở đâu trước khi biến thành quỷ, Túc Khê không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nói là ở nơi rất xa, tên nhóc còn hỏi rất nhiều chuyện khác, Túc Khê mặc dù đều không đưa ra được câu trả lời cụ thể nào, nhưng cũng không quan trọng, vẫn nói chuyện với hắn.
Tên nhóc dường như không bận tâm đến việc thu được bao nhiêu thông tin, mà là đang cố gắng, ở trong đầu xây dựng ra giọng nói, ngoại hình và thân hình của nàng.
………
Lục Hoán trước đây chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có được nhiều thông tin như vậy, mà bây giờ, mặc dù không thể chạm vào người đó, nhưng bất luận như thế nào vẫn tốt hơn rất nhiều so với trước đây, khi chỉ có thể giao tiếp đơn phương bằng mảnh giấy.
Lục hoán đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm đen kịt, lần đầu tiên trong đời, đôi mắt sáng như sao, hắn dường như là kẻ bôn ba cả một quãng đường dài tha thiết có một người, cuối cùng hắn cũng có được một Uông Thanh Tuyền, linh hồn đã được an ủi.
Có điều, Lục Hoán đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Hắn ngập ngừng nói: “Hôm nay ngươi đến khi nào, buổi tối ta ngồi ở cửa… ngươi cũng nhìn thấy à?”
Tay trái hắn bị nắm.
Lục Hoán: “…..”
Lập tức máu của hắn dâng lên, mặt đỏ bừng!
Cho nên nói, hắn ngồi ở cửa hồn bay phách lạc, cho rằng người đó sẽ không bao giờ đến nữa, tất cả đều bị nhìn thấy rồi? Mà hắn vừa rồi còn viết một điều, khẩu thị tâm phi nói mấy ngày nay hắn không sốt ruột, nói hắn không quan tâm, tất cả đều bị người ta nhìn thấy rồi___?
Còn có “những miếng điêu khắc gỗ đó__”
Lúc Hoán không nói ra, nhưng nghĩ lại cũng có thể biết, hắn mỗi ngày đều khắc những món đồ nhỏ đưa cho người đó, nhưng trong tờ giấy lại nói là nhặt được ở ngoài chợ, những cái này người đó đều biết hết, màu đỏ trên mặt Lục Hoán tản ra khắp nơi, khiến cổ hắn cũng đỏ bừng.
Túc Khê ở ngoài màn hình nhìn tên nhóc bất lực rũ mi, tim đập nhanh, giống kiểu đang hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, nàng lại thấy rất vui vẻ.
Thấy chưa nghiệp quật rồi đó, ai bảo lúc trước tên nhóc ngươi thích khẩu thị tâm phi làm gì!
Lục Hoán lại nghĩ đến thời khắc này, mặt hắn đỏ bừng lên, người đó cũng có thể nhìn thấy, trong lòng hắn càng thêm lo lắng, vội vàng lùi vài bước, bước sang một bên, nghiêm mặt xoa xoa mặt nói: “Trước tiên, ngươi quay đầu đi.”
Túc Khê cười haha móc chạm vào ngón tay hắn, ra hiệu hắn biết là mình đã có thể quay đầu lại, nhưng vẫn tiếp tục ở ngoài màn hình nhìn chằm chằm tên nhóc và cười ha ha.
Bánh bao sữa nhỏ bị nàng trêu chọc đến mức không có đường chạy trốn, đứng trong góc cố gắng xoa xoa mặt, để trấn tĩnh lại, huhuhu, đáng yêu chết đi được!
…..
Một lúc lâu sau, Lục Hoán mới bình tĩnh lại một chút, cố hết sức quên chuyện vừa rồi đi, cố hết sức bình tĩnh, giả vờ như không có gì xảy ra.
Hắn quay lại bước đến bên bàn, nhặt lấy hạt giống cây lê trong một cái hộp lên, nói: “Vì ngươi đã tặng cho ta hạt giống của cây lê này, nên ta sẽ trồng một chút ở đây và một chút trong nông trại, ngươi ra ngoài cùng trồng với ta nhé?”
Trong mắt hắn có chút mong chờ, dù sao hắn cũng chưa từng cùng người đó làm chuyện gì.
Túc Khê kéo bàn tay trái nhỏ của tên nhóc, biểu thị sự đồng ý.
Lục Hoán đẩy cửa ra, đợi một hồi, tựa như chờ người đó theo hắn ra ngoài rồi mới đóng cửa lại.
Hắn bước đến mảnh đất nhỏ đã được xới sẵn, chuẩn bị đợi mùa xuân đến, biến mảnh đất nhỏ đó thành ao cá, cầm cái xẻng ngồi xổm xuống, bắt đầu vùi hạt cây lê xuống.
Túc Khê nhìn người đàn ông nhỏ bé đang trồng cây ở đó.