Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 122 - Chương 122 - Chương 122

Chương 122 - Chương 122
Chương 122 - Chương 122

Chương 122

Nhưng bây giờ khác với trước đây, mặc dù trước đó đã thấy tên nhóc làm việc, nhưng không thể giao tiếp với hắn, vì sợ rằng tự nhiên có thứ gì đó sẽ bay lên bất ngờ sẽ làm hắn sợ hãi.

Nhưng bây giờ- Túc Khê cũng nhặt chiếc thùng nước trong góc lên, cái thùng nước tự nhiên bay lên, đổ một ít nước vào nơi tên nhóc vừa gieo hạt. Như vậy là, cảm giác hiện diện của Túc Khê đã càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Lục Hoán mím môi, mắt long lanh, khóe môi không khỏi nhếch lên.

Hắn luôn ăn ngủ một mình, lấy nước đốn củi một mình, làm mọi việc đều là một mình, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, sẽ có thêm một người ở bên cạnh đồng hành cùng hắn.

Mặc dù người này chỉ là một hồn ma, nhìn không thấy chạm không được, nhưng đủ để hắn biết người đó đang ở đó.

Sau khi hạt giống được gieo xong, còn chưa kịp vùi lấp lần cuối, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một lượng tuyết nhỏ như những mảnh vụn mịn.

Tuyết càng ngày càng lớn, từ từ biến thành tuyết dày.

Lục Hoán bên cạnh giải thích: “Đây hẳn là trận tuyết cuối cùng ở Yến quốc, tiếc là tuyết rơi ở kinh thành, nhưng ở phía bắc lại bị hạn hán.”

Tuyết rơi dày đặc, hắn nhịn không được liếc nhìn bên cạnh mình, ở bên cạnh hắn, đứng dậy, chạy vào trong nhà lấy ra chiếc ô giấy dầu.

Hắn mở chiếc ô giấy dầu ra, đứng trên mặt đất, nói với bên cạnh: “Ngươi vào đây đi.”

Tuyết lông ngỗng dày đặc rơi trên chiếc ô giấy dầu, chẳng mấy chốc đã tích tụ thành một lớp trên mặt chiếc ô, lặng lẽ, như một lớp sương trắng dày đặc.

Túc Khê giả vờ chui vào chiếc ô như một làn gió, giả vờ nàng đã đi vào, nhưng nàng có hơi lạ - trước khi trời đổ tuyết ở kinh thành, nàng chưa từng thấy tên nhóc mở chiếc ô ra. Chiếc ô giấy dầu này được đặt phía sau cửa rất lâu rồi, nàng chưa bao giờ thấy tên nhóc sử dụng nó.

Hơn nữa nàng là một ‘hồn ma’ mà, che ô hay không cũng đâu có gì khác nhau.

Túc Khê muốn cười một tiếng, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ của tên nhóc hiện lên trên màn hình, tên nhóc ngồi xổm bên cạnh, vừa vùi đất, vừa giải thích: “Dù nhà của ngươi ở đâu, là người ở đâu, tên của ngươi là gì, trông ngươi như thế nào, tất cả đều không có cách nào để nói cho ta biết. Nhưng ngươi có bản tính trong sáng, trước khi còn sống nhất định có một người ấm áp hạnh phúc, có một gia đình yêu thương ngươi, nếu như là họ, họ nhất định sẽ không làm ngươi bị bệnh vì phải dính tuyết.”

Ngừng một lúc, hắn ngẩng đầu nhìn cái ô bên cạnh, dường như thể đang dán mắt nhìn vào thiếu nữ dưới chiếc ô, nhẹ giọng nói: “Bây giờ ngươi đến bên cạnh ta, làm những việc này cho ta.”

“Ta không muốn ngươi phải chịu ấm ức.”

Tuyết bay lả tả, thần sắc thiếu niên trông điềm tĩnh, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc đến kỳ lạ.

Không có ánh trăng, chỉ có ánh nến dưới mái hiên phía xa, nhàn nhạt chiếu rọi khuôn mặt hắn, khuôn mặt trắng nõn được bao phủ bởi ánh sáng.

“...” Không biết tại sao, Trái tim Túc Khê đột nhiên khẽ loạn nhịp.

Tên nhóc ngồi xổm trong tuyết, với chiếc ô bên cạnh, cũng không hề bận tâm chính mình bị tuyết rơi đầy người. Hắn được sinh ra trong một môi trường không tốt, nói đúng hơn là một vũng lầy khó khăn và tồi tệ, nhưng hắn, lại nói một điều như vậy với chính mình.

…....

Hai người cùng gieo hạt giống cây lê, chẳng mấy chốc trong viện đã có thêm mấy ụ đất nhỏ. Túc Khê nhìn từng ụ đất nhỏ trong màn hình, miệng cười tươi, như hoa, lòng tràn đầy chờ mong, trồng cây trong trò chơi mang lại cảm giác thành tựu nhiều hơn so với ngoài đời nhiều. Bởi vì thời gian trong trò chơi trôi qua nhanh, có thể tưởng tượng ra được năm sau sẽ có vài chồi non khỏe mạnh trưởng thành, lay động theo từng cơn gió thổi.

Lúc đầu, với Túc Khê, cây lê chỉ là một loại cây gỗ bình thường, không khác gì so với các loại cây khác.

Nhưng bây giờ, dường như bởi vì có tên nhóc, giá trị và hình tượng của cây lê ở trong lòng nàng càng nhiều hơn, càng đầy đủ hơn.

Khi tên nhóc nhìn cánh hoa của cây lê, thì sẽ mong nàng tới. Mà khi nàng đi trên đường, nếu nhìn thấy ở góc nào đó có cây lê đang nở, thì cũng sẽ nghĩ tới nhóc bánh bao miệng cứng lòng mềm trong trò chơi.

Túc Khê cầm điện thoại, không kìm được cười híp cả mắt.

Gieo hạt xong, trong viện tuyết rơi tạo thành một lớp khá dày. Bên Túc Khê mới chỉ khoảng bốn năm giờ chiều, nhưng trong trò chơi đã đến giờ Tý, chính là lúc lạnh nhất về đêm. Túc Khê nhìn làn da trắng nõn sạch sẽ của tên nhóc hơi tái đi vì lạnh, nhịn không được dùng tay đẩy đầu tên nhóc, đuổi hắn vào phòng.

Trẻ con đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, nên ngủ đủ giấc.

“Đang muốn bảo ta đi ngủ sao? Ta không buồn ngủ.” Khó khăn lắm Lục Hoán mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của ‘hồn ma’ vẫn luôn làm bạn với hắn, trong lòng hắn vừa kích động vừa vui sướng, đương nhiên không cảm thấy buồn ngủ chút nào, chỉ hận không thể nói chuyện nhiều hơn với ‘hồn ma’ này.

Bình Luận (0)
Comment