Chương 123
Cho dù vẫn luôn chỉ có hắn đang nói đang hỏi, người ấy chỉ trả lời có hoặc không, đúng hoặc sai.
Không buồn ngủ mới lạ ấy, qua màn hình điện thoại Túc Khê cũng thấy rõ mắt của tên nhóc đỏ hết cả lên rồi, còn lén lút dùng tay che miệng ngáp nữa chứ. Thấy vậy, ‘tình mẹ’ trong lòng nàng lập tức dâng lên như thủy triều, chỉ cảm thấy, trời ạ, tên nhóc mặt bánh bao ngay cả ngáp cũng đáng yêu như vậy. Quả nhiên vẫn là không nên nạp tiền đổi chế độ xem sang sắc nét mà!
Lục Hoán về phòng, rửa tay, dùng khăn vải lau khô, lại nhìn khoảng không trong phòng, khóe mắt sáng lên: “Vậy, hồn ma như các ngươi có cần đi ngủ không?”
Bình thường thần tiên gì gì đó, không phải đều không cần ăn ngủ hay sao, nhưng Túc Khê sợ nàng vừa nói không cần, tên nhóc đang tò mò đầy mặt này sẽ lại càng không muốn ngủ, nên nàng kéo tay trái của tên nhóc, ý nói -- có, quỷ thần cũng cần ngủ.
Chỉ thấy biểu cảm trên mặt tên nhóc lập tức nghiêm túc nói: “Chắc ngươi đã mệt rồi, tại ta, cứ quấn lấy ngươi hỏi quá nhiều vấn đề.”
Túc Khê thấy thật hài lòng, ngoan như vậy sao?
Tên nhóc nói xong thì quay đầu nhìn quanh bốn phía, suy nghĩ một lát, sau đó quay người đi sang phòng bên cạnh, nói với không trung: “Đi theo ta.”
Trong Sài Viện có không ít phòng, thời gian trước tất cả đềuđã được tên nhóc tu sửa qua, nhìn cũng rất ra dáng ra hình.
Hắn đi vào gian phòng bên cạnh, sau đó trải chăn đệm lên giường, cẩn thận sửa soạn ra một căn phòng sạch sẽ.
Chỉ là trong phòng không có bàn ghế gì, chỉ có một chiếc giường lớn.
Tay hắn gãi gãi thái dương, hơi áy náy nói với ‘hồn ma’ bên người: “Không biết bình thường ngươi ngủ thế nào, nhưng sau này ngươi không cần phải màn trời chiếu đất nữa. Ta sợ mấy con ma khác bắt nạt ngươi, nếu ngươi không chê thì ở chỗ của ta trước đi. Trong phòng này còn thiếu một ít đồ, ngày mai ta sẽ đi mua, đêm nay ngươi cứ ở tạm phòng của ta trước đi.”
Trên màn hình hiện ra từng câu từng chữ này, mà biểu tình trên khuôn mặt bánh bao của tên nhóc cũng vô cùng chăm chú.
Ngoài màn hình, Túc Khê cười gần chết. Xong đời, tên nhóc thực sự coi nàng là ma nữ thật rồi.
Lại còn sợ có con ma khác mạnh hơn bắt nạt nàng nữa chứ.
Vì sao có thể đáng yêu như thế chứ?
Không biết tên nhóc này suy diễn ra cái gì nữa, mới vừa nãy hắn cứ hỏi đông hỏi tây, nàng đành phải nói cho hắn giới tính của nàng, xong tên nhóc này lại đỏ mặt một lúc lâu luôn. Hơn nữa, nếu đã là một hồn ma vô hình, thì chung phòng cũng có vấn đề gì đâu, thế mà sau khi biết giới tính của nàng, tên nhóc này vừa mở miệng đã nói phải ngủ riêng phòng.
Túc Khê thực sự khống chế không được ý đồ xấu xa của mình, rất muốn véo mặt hắn cái nữa, nhưng sợ hắn lại giống như lúc nãy, đỏ mặt một lúc lâu, nên đành phải cố nhịn lại, đè nỗi xúc động của mình xuống.
...Chẳng qua lúc nàng mới chơi game, tên nhóc này vẫn luôn lạnh như băng. Túc Khê không ngờ, tên nhóc này tuy có lòng cảnh giác rất cao với người ngoài, nhưng với người mình thì lại rất có ý bảo vệ, hơn nữa hắn còn là một tên nhóc vô cùng chu đáo nữa.
Nàng sợ đêm nay nàng mà không đi phòng của tên nhóc ngủ, hắn sẽ rầu rĩ đến mức mất ngủ luôn. Dù sao tên nhóc này cũng không thấy được nàng đã đi hay chưa, nàng cứ làm như nghe theo lời hắn là được rồi.
Vậy nên Túc Khê kéo tay trái của tên nhóc, cười tỏ vẻ: “Ừm.”
Món cá sốt hoa quế đều bị hai người bỏ quên, trở nên nguội ngắt trong đêm đông lạnh băng. Lục Hoán về phòng mình, cất ba cái hộp kia đi, chuẩn bị bưng món cá sang gian phòng cách vách mới được thu dọn.
Túc Khê lập tức níu áo hắn -- tên nhóc, ngoan, nhà chúng ta không nghèo, ta không ăn đồ nguội.
Lục Hoán thấy không đi được, liền biết ý của người ấy, là đang lo đồ ăn bị nguội rồi, hắn ăn sẽ đau bụng sao?
Lục Hoán thấy ấm áp trong lòng. Mặc dù chỉ quan tâm một việc cỏn con, nhưng với hắn, nó vẫn rất trân quý… Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, ngay cả một người quan tâm hắn có bị đói không cũng không có, lại càng không ai để ý xem hắn có phải ăn đồ nguội rồi không…
Chỉ tiếc, nàng không thể ăn cùng mình được.
Hắn quay đầu, nói với khoảng không đằng sau: “Yên tâm đi, ta đi cất nó xuống bếp, mai có thể hâm nóng lại ăn.”
Lúc này Túc Khê mới buông tay.
Lục Hoán cầm hộp đựng thức ăn bước ra ngoài, xoay người đóng kỹ cửa giúp nàng.
Lúc cửa phòng khép lại, hắn nhịn không được hơi dừng lại, nhìn vào trong phòng.
Bên trong vẫn vắng vẻ. Tuy không thấy nàng, nhưng tự đáy lòng hắn biết nàng đang ở nơi này. Có lẽ là ngồi trên giường, có lẽ là đứng trước cửa sổ, lại có lẽ đang ngồi xổm trước mặt hắn, vui vẻ nhìn hắn …
Vừa nghĩ vậy, lòng Lục Hoán lại tràn đầy mong đợi đối với mặt trời mọc ngày mai. Trước kia hắn luôn một thân một mình, ngày qua ngày đều trầm lắng vô hồn, nhưng bây giờ, lòng hắn như có một ngọn nến được đốt lên, chập chờn nhưng đầy hi vọng.