Chương 124
“Ngày mai gặp lại.” Lục Hoán nhìn vào hư không, mắt sáng rực rỡ như ánh sao.
Đây vẫn là lần đầu Túc Khê nhận được bốn chữ “ngày mai gặp lại” từ tên nhóc, giống như mỗi ngày đều có thể gặp mặt vậy, khiến người ta thấy rất ấm lòng.
Nàng nhìn tên nhóc nho nhỏ trước cửa phòng, nhịn không được vươn ngón tay âu yếm xoa đầu nhỏ của hắn.
“...” Vẻ mặt Lục Hoán lại có chút kỳ quái, vì sao người ấy lại đối xử với hắn như với một đứa trẻ thế. Hắn đã qua sinh nhật mười bốn tuổi rồi, nhiều người mười lăm tuổi đã lên chiến trường rồi, đã không còn là con nít nữa.
Mà Túc Khê ngoài màn hình tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng tên nhóc. Nàng nhìn tên nhóc về đi ngủ với khuôn mặt đầy từ ái, sau đó mở cửa hàng ra.
…
Dù sao cũng đã thi xong rồi, lại khá rảnh rỗi, dành thời gian làm xong nhà kính đi.
Nhiệm vụ chính thứ hai yêu cầu sản lượng lương thực 2 tấn, nhiệm vụ sáu là yêu cầu kiểm soát thiên tai, nuôi sống bách tính của một phương, đều liên quan tới sản lượng lương thực, phải chuẩn bị nhà kính cho thật tốt.
Trước khi thi nàng đã định đưa nhà kính tới nông trang của tên nhóc, nhưng vẫn luôn bị trì hoãn.
Sau khi chia ban xong, Túc Khê trực tiếp lựa chọn ban xã hội. Nàng không có chút hứng thú nào với mấy môn ban tự nhiên, nếu không phải do chơi trò chơi này, nàng căn bản không biết đến mấy vấn đề như “nguyên lý nhà kính”.
Nàng vừa vùi đầu tự học vừa cảm thán, nói ra thì khó tin thật, trò chơi này đã đốc thúc nàng học tập!
Công năng của nhà kính hiện đại đã rất đầy đủ rồi, nhưng hiển nhiên, với điều kiện ở cổ đại trong trò chơi thì hoàn toàn không thể làm được mấy hệ thống giảm nhiệt, hệ thống điều khiển tự động, nên Túc Khê trực tiếp loại bỏ mấy thứ này.
Còn đối với Yến quốc đang có thời tiết trời đông giá rét như hiện nay, thứ có mức ảnh hưởng lớn nhất đối với sản lượng lương thực đương nhiên là hệ thống giữ ấm và hệ thống tưới tiêu.
Túc Khê dựa theo kinh nghiệm lục lọi lều chống rét lần trước, đổi bản mẫu nhà kính bản đơn giản từ cửa hàng, sau đó dùng mấy đồ như gỗ xếp xếp ghép ghép dưới ánh nến.
Giống như xếp gỗ vậy, nhưng lần này còn khó hơn lần trước một chút. Khoảng mấy giờ sau nàng mới miễn cưỡng làm ra một căn nhà kính bản đơn giản.
Túc Khê không biết cách này có hữu dụng không, nhưng nàng đặt trong viện của tên nhóc trước, sau đó trực tiếp đặt bản vẽ đổi được từ cửa hàng lên chiếc bàn trong phòng.
Tên nhóc thông minh như thế, có lẽ sau khi nhìn thấy nhà kính, hắn sẽ được truyền cảm hứng và cải thiện nó thành một phiên bản tốt hơn.
Làm xong mấy việc này, Túc Khê offline với tâm trạng tràn đầy chờ mong.
…
Lục Hoán nằm trong căn phòng cách vách, thật ra cả đêm hắn chưa ngủ. Hắn hơi nghiêng người dựa vào giường, nhìn trận tuyết lớn cuối cùng ngoài cửa sổ trước khi mùa xuân tới. Tuyết lớn bay lả tả, hắn hơi mím môi, thần thái trong mắt rất sáng.
…
Sáng hôm sau, hắn thấy trong viện có thêm một căn phòng nhỏ như là làm bằng gỗ, giấy dầu hay vải gì đó, hình dáng có chút giống lều chống rét lần trước, nhưng hình thức càng mới lạ hơn. Chẳng lẽ nàng lại làm ra thứ gì mới mẻ để giúp tăng năng suất trồng trọt sao?
Lục Hoán cong miệng, một lúc sau vẫn không đè xuống được.
Hắn đi sang phòng bên cạnh trước. Không biết nàng còn ở đấy không, thế là gõ cửa một cái, nhưng mà, không ai trả lời -- nghĩa là có chuyện phải về địa phủ rồi sao?
Lục Hoán và quỷ thần có giao ước với nhau, sau này khi nàng xuất hiện thì sẽ đặt vào tay hắn một cánh hoa lê. Vì vậy giờ khi không thấy nàng, mặc dù trong lòng hắn có một ít thất vọng nhưng cũng không lo được lo mất như lần trước, mà là có được một ít cảm giác yên ổn. Có lẽ do có việc, nàng sẽ trở lại thôi.
Hắn lập tức đẩy cửa đi vào, chăn nệm trên giường vẫn chỉnh tề, chưa bị động qua, mà trên bàn có thêm một bản vẽ, và tờ giấy đêm qua hắn bỏ vào cũng được lấy ra.
Lục Hoán vừa nhìn thấy tờ giấy kia liền nhớ tới việc mất mặt mình từng làm. Hắn lập tức bước nhanh tới cạnh bàn, đỏ bừng mặt đốt rụi tờ giấy kia đi. Sau đó, ánh mắt hắn rơi xuống bản vẽ kia --
Hình như bản vẽ thể hiện nguyên lý của một kiến trúc nào đó. Lục Hoán cầm nó lên, nhíu mày nhìn kỹ, càng xem càng giật mình.
Hắn luôn cảm thấy, địa phủ của ‘hồn ma’ cạnh hắn dường như đã đi trước triều đại hắn ở tới hơn mấy nghìn năm.
Nguyên lý của mấy thứ nàng đưa cho hắn, Lục Hoán trầm tư suy nghĩ một lát là có thể hiểu được. Nhưng nếu nàng không lấy mấy thứ này ra, mấy người trong triều đại của Lục Hoán có muốn nghĩ cũng không nghĩ ra được. Nói chung đây đều là những đồ vật và khái niệm vô cùng mới lạ.
Giống như lều chống rét lần trước, cái vòm kiểu mới này nhất định cũng rất hữu hiệu.