Chương 125
Lục Hoán lo lắng nạn sương giá khiến tình hình cả Yến quốc không có lương thực vô cùng khẩn cấp, mà bây giờ quỷ thần lại không ở, không bằng nhân lúc này đi xem nông trang.
Thế là hắn thay áo choàng rồi ra cửa.
Trong nông trang, sau sự an bài của Lục Hoán lần trước, nó đã hoạt động một cách có trật tự dưới sự lãnh đạo của ba người Đinh sư phụ.
Tất cả chuồng gà đã được xây xong. Họ còn tranh thủ lúc mùa đông khi giá thị trường còn thấp, mua rất nhiều gà mái không đẻ được trứng hoặc đẻ được ít trứng với giá cực kỳ thấp.
Hiện tại nông trang cộng lại đã có hơn 1000 con gà, nên chuồng gà cũng được xây nhiều hơn một ít so với dự kiến ban đầu, vẫn giữ dung lượng 60 con trên một chuồng gà.
Bây giờ các nông trang nuôi gà khác gần như đã không sản xuất ra trứng gà được nữa, nhưng các quan lại quyền quý dù vào đông thì vẫn cần trứng gà để nấu ăn, thậm chí còn cho vào canh nữa.
Vì vậy mấy ngày qua, hầu như trứng gà lưu thông trên chợ đều được sản xuất từ nông trang của Lục Hoán, tương đương với việc chiếm lĩnh thị trường trong thời điểm mùa đông giá lạnh.
Chỉ là hắn có đặc biệt dặn Đinh sư phụ chia mấy công nhân kia thành các tiểu thương khác nhau để đi bán, nên mấy người trên chợ không phát hiện mà thôi.
Trừ việc đó ra, họ còn chia trứng gà ra làm mấy loại. Các quan lại quyền quý không quan tâm chuyện tiền bạc, lại có lòng hư vinh cao, thấy trứng gà được chia loại tốt loại xấu, đương nhiên sẽ không ngại chi nhiều tiền để mua trứng loại tốt.
Nhưng thật ra, những quả trứng loại tốt được các công nhân làm cho vẻ ngoài càng trơn nhẵn hơn, lại đóng gói bằng một ít tơ lụa giá rẻ thôi. Chỉ thêm một cái vỏ bọc vậy thôi mà đã có thể bán được với giá gấp mười lần trứng gà bình thường.
Sau khi kiếm được ngân lượng từ các quan lại quyền quý, họ cũng không trục lợi từ dân chúng bình thường nữa, bôi bùn lên một ít trứng gà rồi bán với giá gốc.
Với một ít trứng gà còn dư lại mỗi ngày, Lục Hoán để người qua đường C mang cho mấy nạn dân đang mang thai hoặc có trẻ con trong nhà.
Cứ như vậy, chuồng gà cứ hoạt động một cách rất có trật tự. Ngân phiếu trong tay Lục Hoán càng ngày càng nhiều lên, giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi, cộng thêm 250 lượng ban đầu, khấu trừ chi tiêu đi thì cũng đã thu về hơn 500 lượng rồi.
Hôm nay Lục Hoán tới, giải thích cho các công nhân đang trồng trọt cho mùa vụ về việc xây dựng cái lều kiểu mới.
Lúc trước khi chế tạo lều chống rét xong, người qua đường C vẫn luôn rầu rĩ, một là vì đã lâu rồi ân nhân không tới, hai là hắn có xuất thân là thợ mộc, trừ giúp công nhân xới đất ra, cũng không làm được gì khác.
Nhưng bây giờ-- tuy hắn không hiểu cái lều mới này có ích lợi gì, nhưng hắn vô cùng tín nhiệm ân nhân, Lục Hoán bảo hắn làm gì hắn liền làm cái nấy, vì vậy hắn nhanh chóng cảm thấy, dường như mình đã nhận được một nhiệm vụ rất là quan trọng, hào hứng đi chặt gỗ về để chế tạo lều kiểu mới.
Sau khi an bài xong xuôi, Lục Hoán rời khỏi phòng nhỏ của người qua đường C ở nông trang.
Lúc tới hắn mặc áo choàng màu đen, lúc đi cũng vậy. Đa số người làm trong nông trang đều không nhìn thấy hắn. Có người nhìn thấy thì cũng không biết hắn là ai, chỉ cảm thấy chủ nhân sau lưng của nông trang vô cùng thần bí.
Mà cùng lúc đó, trong kinh thành cũng có một ít đồn đãi bắt đầu nổi lên, nói là vị thần y trẻ tuổi đã cứu trị cho mấy nghìn dân chúng ở miếu Vĩnh An trước kia, giờ đang bí mật cứu tế các nạn dân. Có mấy người nhận được ân huệ, trước cửa những nhà nghèo khó xuất hiện một ít trứng gà.
Chỉ là, nếu muốn kiểm chứng thì lại không phải là một chuyện dễ dàng.
…
Lục Hoán trở về từ nông trang. Sau khi cởi áo choàng ra, thị vệ bị hắn phái ra ngoài viện lúc trước đã đi tới bẩm báo.
Nói cho hắn biết, bệnh phong thấp của lão phu nhân đã có chuyển biến tốt, có thể xuống giường đi lại được rồi.
Tối nay Mai An Uyển có bày tiệc, chúc mừng hắn giành chiến thắng trong buổi săn ở núi Thu Yên, muốn gọi hắn qua bên đó.
Trong lúc bẩm báo chuyện này, mấy hạ nhân bên cạnh thị vệ cúi đầu, đều thầm giật mình trong lòng.
Nếu nói theo trước kia thì trong yến tiệc của lão phu nhân, thứ tử không được lên bàn. Điều này cũng giống như quy định di nương không thể lên bàn vậy. Nhưng bây giờ, lão phu nhân thế mà lại không so đo mấy thứ này, cố ý để hạ nhân bọn họ tới mời năm lần bảy lượt thông báo như vậy --
Giờ lão phu nhân đây là, sau khi trải qua hàng loạt chuyện như vậy, coi Tam thiếu gia như là đích tử sao?
May thay, tuy Tam thiếu gia có tính cách lạnh lùng, nhưng hình như cũng không phải người có thù tất báo. Mười mấy ngày nay, tuy đắc thế nhưng hắn vẫn chưa có hành động gì để trả thù bọn hạ nhân từng dùng mắt chó coi thường người trong phủ.
Đương nhiên, cũng có thể là hắn chỉ xem thường bọn họ, lười tốn sức mà thôi…
Nhưng cho dù thế nào, bọn hạ nhân từng bỏ bê hắn đều đang có tâm trạng vô cùng phức tạp, đều đang rất e ngại.
Cũng có ít người rục rịch, có ý muốn a dua nịnh hót.
…