Chương 126
Yến tiệc của lão phu nhân, đương nhiên Ninh Vương phu nhân và hai huynh đệ Lục Dụ An, Lục Văn Tú cũng phải có mặt. Lục Hoán không thích mấy việc này cho lắm, nhưng hắn cũng đại khái đoán được tâm tư của lão phu nhân. Lúc trước hai huynh đệ Lục Văn Tú, Lục Dụ An tìm mọi cách để gây sự với hắn, lão phu nhân có biết. Hôm nay bày bàn tiệc này chính là để cảnh tỉnh hai huynh đệ kia, để hai người họ đừng có lại gây trở ngại cho mình nữa --
Đương nhiên, trong lòng Lục Hoán cũng rất rõ, lão phu nhân làm vậy là vì lòng từ ái của trưởng bối đột nhiên dâng lên sao? Đột nhiên quan tâm mình sao?
Không, đương nhiên là không rồi.
Lão phu nhân chỉ đang đặt cược vào người hắn sau khi trải qua buổi săn ở núi Thu Yên mà thôi.
Nàng hy vọng mình chuyên tâm tiến vào triều đình, đương nhiên sẽ không muốn mình phải phân tâm vì hai huynh trưởng ngu xuẩn rồi.
Nói cách khác, lão phu nhân chỉ cho rằng nàng và mình đang trên cùng một chiếc thuỳen, lúc này mới dùng chút sức nhỏ để giúp mình loại trừ một ít phiền toái mà thôi.
Nét mặt Lục Hoán hơi lãnh đạm, cũng không nhiều lời, lập tức thay bộ đồ khác rồi đi theo hạ nhân.
…
Bên hắn vừa qua một ngày một đêm, còn ở bên kia thì Túc Khê cũng vừa tỉnh ngủ.
Túc Khê tỉnh dậy, vừa lúc là cuối tuần, ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Nàng mơ mơ màng màng cầm di động, đã thấy di động hiện lên một lời nhắc:
Hệ thống: “Mời nhận nhiệm vụ chính thứ bảy: Trong yến tiệc hoàng cung tổ chức vì buổi săn ở núi Thu Yên ngày mai, hãy trợ giúp nhân vật chính giải quyết sự khó dễ do Trấn Viễn tướng quân gây nên, cũng tiếp tục phụ tá, trợ giúp nhân vật chính có được võ nghệ, binh pháp và thể lực tốt hơn, cuối cùng nhận được sự ủng hộ âm thầm của Trấn Viễn tướng quân.”
“Độ khó của nhiệm vụ: Chín sao, khen thưởng 500 đồng vàng, khen thưởng 10 điểm.”
Túc Khê vừa thấy vậy, lập tức tỉnh cả ngủ, vô thức mở trò chơi ra.
Nhận được sự ủng hộ của Trấn Viễn tướng quân --?
Nàng phân tích sơ qua, vị Trấn Viễn tướng quân này là một người vô cùng nghiêm khắc, cũng rất hà khắc với binh lính trong quân doanh. Nhưng vì vậy mà hắn nổi danh dũng mãnh anh dũng. Giờ tuy tuổi đã gần thất tuần nhưng vẫn cô độc một mình, không người kế tục.
Lão phu nhân của phủ Ninh Vương được xem như họ hàng xa của hắn. Theo lý mà nói, hắn hẳn phải coi trọng phủ Ninh Vương hơn, dìu dắt nhiều hơn.
Nhưng có thể là hắn vô cùng coi thường bộ dạng bùn nhão không thể trát tường của Ninh Vương, nên cũng không coi trọng mấy người Lục Dụ An của phủ Ninh Vương.
Bây giờ thân thế của tên nhóc vẫn chưa được vạch trần, vẫn là thứ tử của phủ Ninh Vương, nên càng không được hắn coi trọng nữa.
...Cũng không biết mai hắn sẽ gây khó dễ cho tên nhóc kiểu gì nữa, xem ra mai có nhiệm vụ quan trọng phải hoàn thành rồi.
Chẳng qua hôm nay thì chưa cần vội. Nghĩ như vậy, Túc Khê chuyển giao diện sang vị trí của tên nhóc.
Chỉ thấy, hắn đang đi tới Mai An Uyển.
Lúc trước bởi vì Túc Khê không mở khóa bản đồ Mai An Uyển được nên vẫn luôn không biết bên trong Mai An Uyển nhìn như thế nào. Nhưng ở buổi săn núi Thu Yên lần trước, nàng hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh cứu Nhị hoàng tử, được thêm 2 điểm, đã có thể mở khóa thêm một nơi nữa.
Bởi vậy, nàng trực tiếp chọn mở khóa Mai An Uyển.
Mai An Uyển là nơi ở của lão phu nhân, phong cảnh đẹp hơn bất kỳ nơi nào khác trong phủ Ninh Vương. Tối qua trận tuyết lớn cuối cùng đã rơi xuống, giờ trên các cây mai trong vườn đều vương nhưng bông tuyết trắng mịn, trong suốt. Đưa mắt nhìn sang, trông như một biển hoa mai tuyết vậy.
Tên nhóc khoác trên người chiếc áo choàng trắng như tuyết, đi trên con đường nhỏ lát đá xanh, đằng sau có mấy hạ nhân đi theo, đã ẩn ẩn có phong thái của hậu duệ quý tộc.
Chỉ là hắn hơi cay mày, thoạt nhìn giống như đang suy nghĩ gì đó.
Túc Khê tìm một lúc lâu cũng không tìm ra ở đâu có cây lê, bèn nhanh chóng chuyển giao diện sang núi Thu Yên, hái một cánh hoa lê trên cây lê hẹn ước kia.
Haizz, hoa mai không được sao, thế nào lại cứ phải là hoa lê chứ.
Nhưng tên nhóc thích làm vậy, đành phải thỏa mãn hắn thôi.
Sau đó nàng đổi về giao diện trước.
Trong màn hình Lục Hoán chỉ thấy bên người có cơn gió nhẹ thoảng qua. Hắn nao nao, trái tim lỡ một nhịp, vô thức ngẩng đầu lên. Giây tiếp theo, bàn tay hơi nắm chặt của hắn bị gỡ ra, một cánh hoa lê rơi vào lòng bàn tay hắn theo làn gió thổi --
“Ngươi đã tới rồi.” Lục Hoán nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Đôi lông mày khi nãy còn nhíu chặt của hắn chợt giãn ra, một nụ cười dịu dàng hiện ra trong đôi mắt đen nhánh.
Như là trong một đêm gió xuân tới, hàng nghìn hàng vạn cây lê nở hoa.