Chương 127
Tuy Lục Hoán không biểu hiện ra mặt nhưng suốt cả ngày, hắn đều chờ mong người ấy lại trở lại bên mình.
Lúc này thấy nàng rốt cuộc đã tới, mà người khác không biết, chỉ có mỗi mình hắn biết…
Hắn giống như mang theo một niềm vui thầm kín nào đó, một bí mật mà hắn không muốn chia sẻ với ai, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Hắn bỗng nghĩ đến cái gì, quay đầu liếc nhìn mấy hạ nhân sau lưng -- đường lót đá xanh rất hẹp, hai bên có hai hàng cây mai rủ xuống, đường ở giữa chỉ đủ cho một người đi qua. Nếu nàng đi sau hắn, nhất định sẽ phải đi xuyên qua thân thể của mấy hạ nhân này.
Lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một ít cảm giác khó hiểu bởi vì tính chiếm hữu của mình.
Hắn đột nhiên! Bắt đầu sải bước thật nhanh mà không nói trước, ném xa mấy hạ nhân phía sau một khoảng cách đủ cho nàng đi.
Hạ nhân đằng sau: …?
Tam thiếu gia đột nhiên đi nhanh như vậy làm gì?
Mấy hạ nhân phía sau vốn đang nghĩ làm sao để làm hắn vui lòng, giờ đột nhiên bị hắn bỏ xa, lập tức cho rằng Tam thiếu gia bất mãn bọn họ đi quá chậm, cũng nóng vội, trán đổ mồ hôi, vội vàng bước nhanh theo sau.
Lục Hoán: “...”
Ở ngoài màn hình, cảnh Túc Khê thấy là, tên nhóc đang nhìn cánh hoa lê trong lòng bàn tay cười vui vẻ, bỗng nhiên bước đi cực nhanh! Đột nhiên giống như thi đi bộ với hạ nhân sau lưng vậy! Hơn nữa giống như bị ám ảnh về khoảng cách ấy, nhất định phải cách ra một khoảng bằng chừng đó với mấy hạ nhân đằng sau mới chịu!
Thấy hạ nhân đuổi theo, hắn bất mãn nhăn khuôn mặt bánh bao của mình, đi càng nhanh hơn, cho đến khi triệt để cắt đuôi được mấy hạ nhân.
…???
Túc Khê ngây ngẩn cả người.
Đây không phải lần đầu Lục Hoán tới Mai An Uyển, nhưng chắc chắn lần này là lần tất cả hạ nhân và ma ma có thái độ cung kính nhất.
Nhất là mấy hạ nhân do Lục Văn Tú mang tới. Họ đứng ngoài sảnh chính tường đỏ ngói xanh, vừa nhìn thấy hắn đã sợ run bần bật, cúi người xuống, hận không thể vùi đầu vào đất, như là rất sợ hắn sẽ trả thù chuyện lúc trước vậy.
Còn hai huynh đệ Lục Dụ An và Lục Văn Tú, một người thì té gãy chân phải bó gậy gỗ, một người khác thì vì phong hàn tiêu chảy mà giờ ốm yếu xanh xao. Thấy cảnh này, tâm trạng của họ đều rất phức tạp.
Lão phu nhân ngồi ở ghế trên.
Trước mặt lão phu nhân, Ninh Vương phu nhân và Lục Dụ An còn có thể miễn cưỡng duy trì biểu cảm trên mặt.
Nhưng Lục Văn Tú hoàn toàn không thể khống chế được cảm giác ghen ghét trong lòng! Vẻ mặt hắn xấu xí lạ thường, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lục Hoán đi vào rồi ngồi xuống.
Chính hắn vẫn luôn có học vấn không cao, thua tên thứ tử này thì cũng được thôi, hà cớ gì đại ca cũng thua hắn cơ chứ?!
Hắn còn thực sự tìm ra thần y, trị bệnh cho tổ mẫu, từ đó được tổ mẫu nhìn nhận với đôi mắt khác!
Mà không chỉ như vậy, hắn còn nhặt được của hời, đứng thứ nhất ở buổi săn nữa?! Hẳn là con sói tuyết đầu đàn đang bị phong hàn nên mới khiến hắn mèo mù vớ phải chuột chết?! Nếu mình và đại ca đi, làm gì có phần của hắn chứ?
Tiểu tử này cũng may mắn quá đi, như là ông trời cũng đang giúp hắn, vậy mà khiến hắn trong mấy tháng ngắn ngủi từ một thứ tử biến thành một người không thể coi nhẹ trong phủ Ninh Vương!
Mặt mày Lục Văn Tú xanh mét, Lục Hoán mắt lạnh làm lơ, chỉ coi như không nhìn thấy. Lúc ngồi xuống hắn còn đặc biệt quan sát chỗ ngồi của những người xung quanh, rồi chọn vị trí khá xa những người còn lại trên bàn tròn.
Hắn kêu hạ nhân đi theo mình trình lên một thứ: “Lão phu nhân, đây là nanh sói ta lấy được khi đi săn, tặng cho ngươi. Hôm nay là lập xuân, coi như xin điềm lành để trừ tà.”
Lão phu nhân lập tức nở nụ cười, cầm lấy hộp gấm đựng nanh sói rồi quan sát tỉ mỉ, nói: “Tốt lắm, Hoán Nhi có tâm rồi.”
Lão phu nhân coi trọng quyền thế nhất. Lúc trước nàng nghĩ mọi cách để đưa hai đứa đích tôn của mình đến bên người Nhị hoàng tử, cũng là vì muốn lướt qua Trấn Viễn tướng quân, trực tiếp trèo lên Nhị hoàng tử.
Nanh sói Lục Hoán tặng nàng, chính là huy chương cho người đứng đầu trong buổi săn ở núi Thu Yên, rõ ràng là tặng nó khiến nàng thấy vui vẻ hơn tặng bất kỳ đồ trang sức nào khác. Ngoài ra, nó cũng thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, thứ tôn này của nàng lần đầu bộc lộ tài năng trong buổi săn ở núi Thu Yên, làm nàng càng quyết tâm nâng đỡ Lục Hoán thượng vị.