Chương 128
Túc Khê ngoài màn hình nhìn như vậy, phát hiện thật ra tâm tư suy nghĩ của tên nhóc rất là thâm trầm. Cũng đúng thôi, khi lớn lên trong hoàn cảnh như ở phủ Ninh Vương, nếu hắn không đủ thâm trầm thì đã bị Ninh Vương phi giết từ sớm rồi.
Chỉ là, với những nét vẽ đơn giản trong màn hình, tên nhóc ngồi đó, giống như một viên bánh trôi trắng muốt được điêu khắc bằng ngọc, vừa nhìn bề ngoài của hắn đã khiến nàng chủ quan quên mất điểm này.
Túc Khê nhịn không được cười một tiếng, ôm mặt tiếp tục nhìn, nhưng lúc này, nàng bỗng phát hiện một điều không thích hợp -- tại sao khi dùng bữa mấy người này không chạm tới món canh trứng trước mặt tên nhóc thế! Xưa nay lão phu nhân không thích mùi tanh nhàn nhạt của canh trứng gà nên không bao giờ ăn, nhưng Ninh Vương phu nhân và hai huynh đệ Lục Dụ An đều không ăn thì thật là kỳ quái.
Túc Khê khó tránh khỏi hoài nghi trong lòng, có phải trong canh này có mấy thứ linh tinh như kiểu thuốc xổ không?
Từ nét mặt của Ninh Vương phi và Lục Dụ An không thể nhìn ra được gì, họ vẫn hàn huyên vài câu với tên nhóc trước mặt lão phu nhân, nhưng biểu cảm trên mặt tên Lục Văn Tú ngu xuẩn thì có chút không nhịn nổi. Hắn thường thường nhìn chăm chăm vào tên nhóc, biểu cảm trên mặt có chút khác thường.
Sự nghi ngờ của Túc Khê lập tức biến thành chắc chắn -- cái tên Lục Văn Tú này lại đi tìm chết!
Lục Văn Tú căn bản không biết có người đang nhìn mình chằm chằm ngoài màn hình. Hắn vừa lùa cơm vừa chăm chú nhìn Lục Hoán. Nghe nói sau khi được lão phu nhân thưởng cho một sân viện, việc đầu tiên Lục Hoán làm là nuôi ăn? Thật là nực cười, làm mất mặt phủ Ninh Vương, nhưng chẳng lẽ tên thứ tử này rất thích ăn gà à?
Lục Văn Tú suy nghĩ rất là đơn giản, đã như vậy, hắn sẽ cho thuốc xổ vào tô canh trứng kia, cùng với ly rượu của hắn nữa.
Ha, cho dù hắn không ăn canh, thì cũng không thể không uống rượu chứ?!
Sau khi khỏi phong hàn, không biết vì sao mà Lục Văn Tú vẫn luôn bị tiêu chảy hơn nửa tháng, sắp bị bệnh trĩ luôn rồi, mắt thường có thể thấy cả người hắn đều gầy rộc thành ma bệnh. Lòng hắn tràn đầy sự thù hận, cảm thấy thuốc của thần y có vấn đề, nhưng lại không dám nói với mẫu thân, bèn đổ lỗi lên đầu của Lục Hoán, người có thể tìm thần y tới cho lão phu nhân.
Dù nói thế nào, cũng phải làm hắn phải nếm trải những đau khổ mà mình đã phải gánh chịu!
Đương nhiên Lục Văn Tú biết bây giờ lão phu nhân coi trọng Lục Hoán, nhưng vậy thì sao chứ, hắn đã là lợn chết không sợ nước sôi. Hắn chỉ trị Lục Hoán thôi chứ không làm hắn chết, cho uống thuốc xổ mà thôi. Lão phu nhân cùng lắm là phạt mình úp mặt hối lỗi ba tháng nửa năm, chắc chắn không thể để đích tôn là mình đi tìm chết được!
Lục Văn Tú nghĩ vậy, nên nhìn chằm chằm Lục Hoán, trong lòng có chút căng thẳng, tại sao còn chưa ăn?!
Ngoài màn hình, Túc Khê đã cạn lời với Lục Văn Tú. Nàng sắp quen với bộ dạng ngu ngốc này của Lục Văn Tú luôn rồi.
Nàng nhìn tên nhóc, nhưng chỉ thấy tên nhóc từ đầu tới cuối không hề đụng tới miếng canh trứng nào, hàng mi đen đặc cũng không thèm động đậy, hoàn toàn không để ý tới bộ dạng của Lục Văn Tú.
Túc Khê lập tức giơ ngón cái lên, không hổ là tên nhóc thông minh của nàng.
Nhưng đương nhiên Lục Văn Tú sẽ không từ bỏ. Hắn đột nhiên đứng dậy, cầm ly rượu trước mặt lên, nói với tên nhóc: “Tam đệ, chuyện bên dòng suối lúc trước là do ta không hiểu chuyện. Lần này bị phong hàn, phải đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan, ta hiểu chuyện thêm không ít, mong ngươi cũng đừng so đo chuyện kia nữa.”
Cử chỉ này của hắn rất đột ngột. Phản ứng đầu tiên của Túc Khê là trong rượu cũng bị bỏ thuốc, lập tức căng thẳng, nhìn về phía tên nhóc.
Tên nhóc lãnh đạm hạ mắt, vẻ mặt bình tĩnh. Nghe lời Lục Văn Tú nói, hắn ngước mắt, liếc nhìn Lục Văn Tú.
Túc Khê nghĩ thầm, tên nhóc thông minh như vậy, nhất định có thể phát hiện, không cần nàng phải quan tâm…
Nhưng lập tức lại thấy, tên nhóc cũng đứng dậy, đưa tay về phía ly rượu trước mặt, như là định cầm nó lên, cạn ly với Lục Văn Tú rồi uống sạch vậy.
Túc Khê:???
Chờ đã, tên nhóc không phát hiện trong rượu có đọc sao?!
Túc Khê không biết trong rượu có gì, nhưng nàng có thể chắc chắn nó có gì đó kỳ lạ, nếu không tại sao Lục Văn Tú phải hồi hộp như vậy làm gì.
Nàng trừng mắt nhìn tên nhóc cầm ly rượu kia lên, đưa đến bên môi. Nàng rất sốt ruột, cũng không quan tâm việc khác, chuyển giao diện tới bên ngoài sảnh chính, đập “bộp” một phát xuống mái hiên.
Vì vậy, rắc một tiếng, mái ngói ngoài sảnh chính của lão phu nhân đột nhiên vỡ ra, rơi đầy đất. Tiếng động lớn khiến mấy người lão phu nhân và Lục Văn Tú giật mình, vô thức nhìn sang.