Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129 - Chương 129

Chương 129 - Chương 129
Chương 129 - Chương 129

Chương 129

Ngay lúc này, Túc Khê vội vàng nhéo tay tên nhóc, đoạt ly rượu trong tay hắn, nhanh chóng đổi ly rượu này với ly rượu trước mặt Lục Văn Tú.

Khi mấy người lão phu nhân và Lục Văn Tú lấy lại tinh thần, lão phu nhân sai hạ nhân đi xem có phải do tường viện nhiều năm rồi chưa tu sửa không, còn Lục Văn Tú thì tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Hoán, buộc hắn uống hết ly rượu này.

Lục Hoán ngửa đầu uống cạn ly rượu, ngước mắt nhìn hắn nói: “Mời.”

Trái tim Lục Văn Tú gần như vọt ra ngoài cổ họng. Thấy ly rượu của Lục Hoán đã hết sạch, tâm trạng hắn lập tức chuyển sang mừng rỡ, cũng vội vàng một hơi nốc sạch rượu trong ly của mình.

Chẳng qua sau khi uống xong, chỉ thấy Lục Hoán cong môi nhìn bên cạnh, không biết đang nhìn cái gì, khóe mắt đuôi mày đều mang vẻ lưu luyến, dường như là cực kì vui vẻ vậy.

Lục Văn Tú: …

Má, uống thuốc xổ mà thôi, vui vẻ cái quỷ ấy! Để xem khi ngươi về có đi chết ngươi không!

Lục Văn Tú khoái chí trong lòng, chờ mấy ngày nay Lục Hoán sẽ mất mặt. Nghe nói ngày mai hắn còn muốn cùng lão phu nhân vào cung tham gia yến hội nữa, để xem hắn đi kiểu gì!

Rất nhanh, gia yến của lão phu nhân kết thúc trong ảo tưởng đầy vui sướng của Lục Văn Tú. Sau khi cơm nước xong, lão phu nhân gọi Lục Hoán vào thư phòng, dặn dò mấy câu, lại ban thưởng cho hắn một số thứ, lúc này Lục Hoán mới quay người rời khỏi Mai An Uyển.

Hắn vừa rời đi, Lục Văn Tú đã vọt vào nhà xí, vẻ mặt như ăn phải phân -- sao thế này, mấy hôm trước không phải hắn đã hết tiêu chảy rồi sao, tại sao hôm nay lại bị lại thế?!

Nhưng khi Lục Văn Tú nghĩ Lục Hoán cũng phải chịu nỗi khổ này giống mình, hắn không cắn răng nghiến lợi như vậy nữa.

Lục Hoán đi dọc theo đường nhỏ lót đá xanh như thường lệ, trở về đường cũ từ biển hoa mai tuyết. Hắn phất tay, cho mấy hạ nhân đi theo mình lui xuống, sau đó một mình chắp tay sau lưng trở về Sài Viện, bước chân chậm rãi thong thả, giống như đang tản bộ cùng ai đó vậy.

Lúc trước mỗi lần tên nhóc trở về Sài Viện, khi xuyên qua rừng trúc, hoặc là sải bước chân vội vã, hoặc là trong lòng có việc, tâm sự trùng trùng, chứ chưa từng có vẻ mặt vui vẻ thưu tháinhư bây giờ. Túc Khê ở ngoài màn hình thấy vậy, tâm trạng dường như cũng trở nên tốt hơn.

Sau khi trở lại Sài Viện, Lục Hoán mới nhẹ giọng hỏi bên người: “Ngươi vẫn còn ở đây chứ?”

Túc Khê kéo bàn tay nhỏ đang chắp sau lưng của hắn. Lục Hoán cảm nhận được đầu ngón tay bị gió quấn quanh, có chút tê dại, lập tức thấy hơi ngượng ngùng, buông lỏng tay ra.

“Hôm nay lập xuân, ngươi biết không?” Tên nhóc trong màn hình ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm trên sân.

Túc Khê theo tầm mắt hắn, cũng nhìn lên bầu trời về đêm.

Trận tuyết đêm qua là trận tuyết lớn cuối cùng của mua đông này của Yến quốc. Mặc dù hôm nay không có mặt trời nhưng lúc trời sẩm tối đã có vài ngôi sao treo lơ lửng trên bầu trời.

Chỉ thấy tên nhóc vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, chỉ vào mấy vì sao trong đó, chăm chú giải thích: “Lúc lập xuân, vạn vật đổi mới, xuân về trên đất trời, đuôi chòm Bắc Đẩu sẽ chỉ hướng Dần. Ngươi nhìn bảy ngôi sao trên bầu trời kia, có phải giống hình cái muỗn không, đó là Bắc Đẩu thất tinh, nó đang chỉ hướng Dần.”

Tuy Túc Khê nghe không hiểu, nhưng trong lòng nàng thấy tên nhóc ngước khuôn mặt bánh bao của mình lên như vậy, trông vô cùng đáng yêu. Vì vậy nàng cuốn một chiếc lá lên bay trước mặt hắn, khống chế đầu nó gật xuống, nói cho hắn biết mình nghe hiểu.

Lại nghe tên nhóc nói tiếp: “Hôm lập xuân, bách tính sẽ bái thần tế tổ, xin phúc cầu nguyện cho năm mới, trên phố sẽ vô cùng náo nhiệt --”

Dừng một lát, hắn cố gắng nghiêm mặt, làm bộ thuận miệng nhắc tới, thản nhiên nói: “Nếu tối nay ngươi không có việc gì, thì ở lại lâu một lát nhé.”

“Mặc dù ngươi không thể ăn gì, nhưng làm mì rất là thú vị, chúng ta có thể cùng nhau làm mì… Nếu không làm, chúng ta cũng có thể cùng đi dạo khu chợ, tối nay nhất định sẽ có thật nhiều đèn hoa đăng xinh đẹp. Nếu ngại đi chợ phải chen chúc chật chội, ngươi có muốn cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành xem không? Tuyết ở ngoại ô vẫn chưa tan, ắt hẳn sẽ có một thảo nguyên đầy tuyết.”

Sau khi nói xong, tên nhóc cúi khuôn mặt bánh bao xuống, chắp tay giả vờ như có dáng vẻ vô cùng tùy ý.

Nhưng đầu ngón chân hắn lại vô thức đá hòn đá nhỏ trên mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment