Chương 130
Giống như đang mong đợi để được làm gì đó với nàng, nhưng lại sợ nàng từ chối.
Ngoài màn hình, hai mắt Túc Khê sáng lên. Trời ạ, nghe việc nào cũng hấp dẫn thật đấy! Nếu sớm biết có thể cùng nhau làm nhiều chuyện như vậy, trước đây nàng đã không vì sợ hù tên nhóc mà không hiện thân rồi. Đã sớm nên giả ma nhảy ra ngoài!
Chỉ là sợ rằng khi đó tên nhóc đối với mình còn chưa có lòng tin, mình mà biến thành ma nữ nhảy ra, e là sẽ càng khó tiếp cận hắn.
Nàng có chứng khó lựa chọn, ở ngoài màn hình gãi gãi đầu, một lúc lâu sau vẫn không biết nên chọn cái nào.
Chợt nghe tên nhóc nói: “Nếu không chọn được, thì hôm nay đi xem hoa đăng, mai cưỡi ngựa, hôm kia nấu mì.”
Mặt bánh bao của hắn vẫn cúi xuống. Tuy đã cố làm như không có việc gì, nhưng tai hắn vẫn lén lút chuyển sang màu hồng.
Túc Khê không khỏi nhớ tới cảnh lần trước tên nhóc và người qua đường C tách ra ở bên ngoài tiền trang, một thân một mình xuyên qua phố xá để trở về, bóng dáng nho nhỏ bị ánh chiều tà kéo ra dài thật dài…
Hắn một mình lớn lên ở phủ Ninh Vương, không có ai để trò chuyện, bên người cũng chưa từng có ai làm bạn. Cho dù đứng giữa phố xá ồn ào náo nhiệt, hắn cũng chỉ nhìn người khác vui vẻ, mình thì lẻ loi không hòa nhập được.
Mặc dù mình không thực sự ở trong thế giới của tên nhóc, không nói chuyện, nắm tay, xoa đầu của hắn được.
Thế nhưng nếu có thể cùng hắn đi xem hội hoa đăng náo nhiệt, sau này khi hắn đi trên con đường ấy, thấy một nhà ba người khác hòa thuận vui vẻ, sôi nổi đoàn tụ, ít nhất hắn sẽ nghĩ đến đêm nay có mình làm bạn với hắn.
Ít nhất, hắn có thể có một ít hồi ức vui vể.
Sẽ không đến mức phải đi hâm mộ người khác, cũng không cần cô độc bước nhanh xuyên qua các con phố, mặt không thay đổi, cũng không ngẩng đầu.
Sau này khi hồi tưởng lại, trong cuộc đời hắn không phải tất cả đều chỉ có khổ sở.
Nghĩ như vậy, Túc Khê gần như không chút do dự, nhanh chóng kéo tay áo bên trái của tên nhóc, tích cực kích động biểu thị: Được! Đi xem đèn hoa đăng trước!
Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối tuần.
…
Mà Lục Hoán nhìn tay áo bên trái bay phấp phới trong gió, bị túm đến sắp bung chỉ, có chút kinh ngạc với sự hưởng ứng nhiệt liệt của ‘hồn ma’. Nhưng bởi vì như vậy, từ đáy lòng hắn rốt cuộc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra hắn sợ nàng cảm thấy mấy chuyện này đều hết sức nhàm chán, không muốn đi làm cùng với hắn.
Lúc trước nàng đưa cho hắn nhiều thứ như vậy, nhưng nàng nhìn không thấy sờ không được, Lục Hoán không biết mình phải làm sao mới khiến nàng cũng thấy vui…
Giờ thấy nàng mừng rỡ như vậy, Lục Hoán cũng thấy thỏa mãn trong lòng. Khóe môi hắn cong lên, trong đôi mắt cũng hiện lên vài phần sắc thái, ngước đầu nhìn không trung, nói: “Chúng ta sửa soạn một chút rồi đi.”
…
Cái gọi là sửa soạn một chút là thay bộ đồ ra ngoài hằng ngày, dù sao trên phố đều là dân chúng mặc quần áo vải thô, nếu mặc áo gấm khăn lông thì không khỏi hơi nổi bật.
Sau chuyện mời thần y về chữa trị cho lão phu nhân, chất lượng cuộc sống của tên nhóc trong phủ Ninh Vương tốt hơn không ít, những bộ xiêm y đơn giản đầy mụn vá đã sớm bị thay đi rồi. Chỉ là chiếc áo da thú do nàng khâu vá thì được hắn cất giữ rất cẩn thận, giấu kĩ ở trong rương, như là cất một bảo vật gì vậy.
Hắn vào phòng, lấy một chiếc áo choàng màu xám bình thường ra.
Lấy xong, hắn ngần ngừ không thay ngay mà là cầm quần áo, hỏi: “...Ngươi còn ở trong phòng không?”
Ngoài màn hình, Túc Khê nhìn hình ảnh chibi của tên nhóc do dự đứng trước tủ quần áo, trên khuôn mặt bánh bao đầy sự thẹn thùng, nhất thời vui vẻ trong lòng -- gì chứ, còn tưởng rằng ai cũng có hứng với tay nhỏ chân nhỏ mềm nhũn, thân thể trắng như bánh trôi của ngươi sao?
Cười thì cười, nhưng Túc Khê vẫn thổi vào cửa, ý bảo mình đã đi ra, sẽ không nhìn lén hắn.
Trong nhà, Lục Hoán xác định người ấy đã đi ra ngoài -- nàng luôn hết lòng tuân thủ lời hứa, nói không nhìn thì sẽ không nhìn -- tai hắn thoáng bớt đỏ, lúc này mới nhanh chóng thay bộ đồ khác.
Túc Khê nếu muốn đi từ Sài Viện đi tới phố xá thì phải chuyển màn hình, suốt đoạn đường này nàng không thể đi cùng tên nhóc được.
Vì vậy khi Lục Hoán đi ra ngoài từ cửa hông của phủ Ninh Vương, xuyên qua hẻm nhỏ chật hẹp, đi đường tắt để tới hội hoa đăng sầm uất nhất phố, hắn thường thường nhìn bên người, trong lòng thấy có chút kỳ quái, sao khi ra cửa rồi, nàng lại lập tức im lặng như là rời đi rồi vậy.