Chương 131
Nhưng chờ hắn vừa bước lên phố, bên người lập tức có cơn gió nhẹ thổi qua, có ngọn gió chạm vào đầu ngón tay hắn, lúc này trong lòng hắn mới thấy yên ổn hơn -- nàng còn ở bên cạnh mình.
Trên đường quả nhiên rất náo nhiệt. Hai bên đường bày đầy các sạp nhỏ bán đèn lồng, còn bán cả kẹo đường nữa, bán tranh chữ, thậm chí cách đó không xa còn có cả ném tú cầu chọn rể.
Ở ngoại thành của Kinh thành có rất nhiều bách tính còn kham khổ, nhưng nội thành bình thường đều là nơi ở của các quan lại quyền quý, nên ở đây vô cùng phồn hoa. Tối nay có hội hoa đăng, hai bên treo các loại đèn lồng đặc biệt để bán, còn có cả đố chữ nữa.
Cách màn hình, mọi thứ đều vô cùng chi tiết và chân thực, giống như một thế giới khác được phóng đại lên trước mắt Túc Khê vậy.
Túc Khê bị thu hút sâu sắc, cứ kéo màn hình lại gần, tỉ mỉ quan sát các hộp son phấn xinh xắn được bày bán trên các sạp nhỏ ven đường, miệng tấm tắc kêu lạ, hai mắt đều sáng lên. Màu này có phải là màu son môi không?! Mẹ ơi, màu san hô phía bên trái kia trông đẹp thật!
Thế nhưng tên nhóc không di chuyển, nàng không tiện chuyển giao diện, sợ tên nhóc sẽ đi ra khỏi tầm mắt của nàng.
Vậy nên nàng dắt tay tên nhóc, kéo hắn đi tới quầy hàng mình muốn tới.
Lục Hoán thấy xung quanh nhiều người như vậy, nhịn không được hơi giang hai tay, tạo ra một khoảng không bên người mình. Hắn vừa định hỏi bên cạnh: “Ngươi muốn qua kia xem thử không?”, thì đã cảm giác được hình như ‘hồn ma’ bên người đang rất là hưng phấn, trực tiếp kéo cổ tay hắn chen lấn đi thẳng về phía trước.
Rất nhanh đã dẫn hắn dừng lại ở một quầy bán son phấn.
Lục Hoán cúi đầu nhìn các hộp sắt nhỏ với đủ kiểu dáng, bên trong chứa màu đỏ gần gần giống nhau, trong lòng buồn cười nghĩ… Nữ tử trên thế gian đều thích mấy thứ này, nàng cũng không là ngoại lệ.
Túc Khê thấy chủ sạp nháy mắt nhướng mày hỏi tên nhóc: “Tiểu công tử đang chọn cho trưởng tỷ trong nhà, hay chọn cho trưởng bối, hay là chọn cho người trong lòng? Chọn cho ai cũng có sự khác biệt lớn lắm đó.”
Tên nhóc rũ mắt nhìn mấy hộp sắt, như là không phân biệt được chúng có gì khác nhau, đau cả đầu.
Túc Khê ngoài màn hình: Xì, không ngờ tên nhóc cũng là một thẳng nam, ta tự chọn vậy.
Nàng dùng đầu ngón tay chạm vào màu san hô dưới góc trái kia trước, nhưng mỗi cái hộp sắc rực rỡ muôn màu đều rất tinh xảo, nàng hoàn toàn không chọn được nên lấy cái nào bỏ cái nào, nên nàng lại nhịn không được chạm vào mấy món khác. Thế nhưng như vậy là có xài quá nhiều ngân lượng của tên nhóc không --? Nàng sợ sẽ tốn quá nhiều, bèn nhìn lên tấm bảng gỗ treo ở góc trên bên phải của sạp nhỏ, chỉ thấy --
Hai lượng bạc một hộp son?!!!
Ăn cướp đấy à?!
Túc Khê lập tức từ bỏ suy nghĩ mua đồ, dù sao có mua nàng cũng không dùng được. Nàng lôi tay áo tên nhóc muốn đi.
Trong mắt chủ sạp thì lại là một cảnh tượng khá là kỳ quái. Đầu tiên là có mấy cái hộp son đang mở không hiểu sao bị gió thổi giật giật, tối nay làm gì có gió? Hắn nhịn không được nhìn trời xem sao. Thế nhưng lại thấy tay áo của vị tiểu công tử có tướng mạo anh tuấn trước mặt thế mà lại bị gió thổi lên --
Chuyện này?
Không đợi chủ sạp nghi ngờ có phải mình gặp ma rồi không, hắn đã nghe tiểu công tử nói: “Tổng cộng mười hai loại sao? Mỗi loại một hộp.”
Chủ sạp nhất thời mừng đến chảy cả nước mắt, khách sộp?!
Hắn sợ tiểu công tử này hối hận, vội vàng lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai cầm mỗi loại một hộp, dùng túi vải bao lại rồi đưa cho tiểu công tử.
Ngoài màn hình, Túc Khê sợ ngây người, nhịn không được tính nhẩm. Chờ đã, hai mươi bốn lượng bạc đó, nhóc à, đừng có tiêu tiền như nước vậy chứ! Vất vả lắm mới thoát nghèo được đó!
Nàng nhìn tên nhóc móc ngân lượng trắng bóng ra đưa cho chủ sạp, trong lòng vô cùng đau đớn tới sắp rỉ máu, thế nhưng ngân lượng đã đưa rồi, không còn kịp nữa rồi.
Túc Khê càng dùng sức kéo tay áo tên nhóc, mà tên nhóc thì xách túi, tiếp tục tiến tới, ánh nến hai bên đường chiếu lên mặt hắn, tạo một lớp ánh sáng vàng rực. Hắn thấy ngọn gió bên người vẫn đang túm chặt tay áo của mình, bèn nhỏ giọng nói: “Không cần phải tiếc, ta nguyện ý.”
“Phàm là thích, thì không nên bỏ lỡ.”
“Tuy không dùng được, nhưng để trưng ở đó cũng đẹp mắt. Huống hồ khi còn sống ngươi….”
Dường như Lục Hoán muốn nói điều gì, nhưng ngừng một lát, vẫn không nói ra.
Đúng là Túc Khê có chút tiếc ngân lượng của tên nhóc thật, nhưng thấy khóe mắt của tên nhóc đều có nụ cười nhẹ, giống như còn vui vẻ hơn cả mình nữa, đành mặc kệ hắn.
Tuy tên nhóc sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn như ở phủ Ninh Vương, nhưng hắn cũng không bị dạy hư, vẫn luôn hiểu được đạo lý có ân phải báo. Lúc trước mình đưa cho hắn cái này cái kia, tuy ngoài miệng hắn không nói gì nhưng nhất định trong lòng hắn rất muốn báo đáp lại. Nếu mình không cho hắn làm gì, có khi hắn sẽ luôn xoắn xuýt lấy chuyện này.
Trẻ con mà, đều là như vậy, có tấm lòng vô cùng đáng yêu.