Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 132 - Chương 132 - Chương 132

Chương 132 - Chương 132
Chương 132 - Chương 132

Chương 132

Túc Khê nghĩ như vậy, cũng không tiếc ngân lượng của tên nhóc nữa. Chỉ là kế tiếp nàng định cẩn thận hơn chút, không thể lại biểu hiện ra sự yêu thích của mình đối với bất kì vật nào đó.

Tuy các loại hình cắt giấy, ngựa gỗ nhỏ hai bên đường đều vô cùng tinh xảo, khiến người ta rất muốn mua, nhưng vì túi tiền của nhóc con, nàng phải tiết kiệm thôi.

Nhưng Lục Hoán hơi rũ đôi mi đen xuống, nhìn mười hai hộp son trong tay mình, trong lòng có vui vẻ, rồi cũng pha thêm vài cảm xúc khác.

Người bên cạnh mình thích mấy thứ này như vậy, nếu nàng có thể dùng, nhất định sẽ càng vui vẻ hơn.

Nhưng nàng không có thân thể, cũng không bị người khác thấy được, chỉ có thể du đãng suốt ngày như vậy, lại không thể mở miệng nói chuyện…

Tuy ở bên cạnh mình, thế nhưng ngay cả tên họ, trước kia sống ở đâu cũng không thể tự nói cho mình biết, như vậy không phải là cô đơn sao?

Mình không nhìn thấy nàng, nếu có con ma khác bắt nạt nàng, mình cũng -- cũng không làm được gì.

Huống chi, mình cũng vĩnh viễn không gặp được nàng.

Lục Hoán nhìn chằm chằm tảng đá trên đường, nhìn vào cái bóng của mình, bên cạnh là đám người chen chúc, không có nàng. Trong đôi mắt của hắn thoáng hiện một chút buồn bã.

Túc Khê không biết tên nhóc cúi mặt bánh bao suy nghĩ cái gì, chỉ biết là khi nãy hắn vừa mới chắp tay bừng bừng đi tới, khuôn mặt rất là hài lòng, mà bây giờ đã có vẻ mặt tâm sự trùng trùng rồi. Chẳng lẽ hắn nhìn các cặp phu thê bách tính ôm con ra cửa dạo chơi hội hoa đăng, nên nhớ tới mẫu thân không biết họ tên của hắn, tâm trạng có chút đi xuống?

Nàng nhịn không được muốn mang tên nhóc đi làm gì đó để dời sự chú ý của hắn, bèn dùng đầu ngón tay đẩy lưng tên nhóc.

Lục Hoán lấy lại tinh thần, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn mua đồ gì khác sao?”

Túc Khê nắm tay hắn, kéo hắn tới trước một tiệm may.

Vừa nãy Túc Khê đã đi vào xem qua rồi, ở lầu hai của cửa hàng có quần áo của thiếu niên, còn có ngọc trâm và ngọc quan để buộc tóc, và các trang sức như đai lưng, ngọc bội nữa.

Túc Khê vừa thấy đã vô cùng hào hứng. Ngoài trò chơi này ra, trò chơi duy nhất mà nàng chơi là ngôi sao thời trang, thế nhưng so với các nhân vật 2D, thay trang phục cho tên nhóc còn vui hơn nhiều.

Lục Hoán có chút mờ mịt, không biết nàng dẫn hắn tới tiệm may đồ nam này để làm gì.

Hắn quay người cho chủ tiệm một ít bạc vụn trước, để chủ tiệm xuống lầu chờ.

Sau đó, hắn vừa mới quay lại, đã có một bộ áo bào bằng gấm màu trắng, một cái đai lưng của thiếu niên khảm ngọc bích màu trắng ngà, một cái buộc tóc bằng gấm màu đỏ thẫm, một khối ngọc bích màu trắng nhạt trong vắt bay tới -- mấy thứ này bay tới bay lui trước mặt hắn, lay động dữ dội.

Lục Hoán đoán ý của nàng: “Ngươi muốn ta thay?”

Ngoài màn hình Túc Khê nhanh chóng vỗ vỗ tay trái hắn, đúng rồi, thông minh.

Sau đó chỉ thấy biểu cảm trên mặt tên nhóc có chút kỳ lạ, như là khó hiểu vì sao nàng lại thích hóa trang cho hắn mà không biết mệt.

Thế nhưng nếu là yêu cầu của nàng, tên nhóc không do dự lâu, cầm lấy mấy thứ trên không, đi tới góc phòng để thay.

Trước khi cởi đồ, hắn đỏ tai như thường lệ, nói với Túc Khê: “Ngươi có thể nhắm mắt lại không?”

Túc Khê ngoài màn hình trợn mắt một cái, tên nhóc còn nghĩ nàng thèm thân thể của hắn đấy à? Hình người que thì có gì phải thèm chứ?

Huống chi, cổ nhân hay mặc dày, tên nhóc cởi áo ngoài ra, không phải còn có áo trong đấy sao?

Tên nhóc thay đồ rất nhanh. Sau khi mặc xong, hắn đi tới, cả người căng thẳng, ngẩng đầu nhìn trên không rung với vẻ hơi mất tự nhiên, như là không xác định Túc Khê định làm gì.

Túc Khê cách màn hình nhéo tay hắn, giúp hắn sửa sang lại tay áo và giũ vạt áo.

Lúc nàng làm điều này, chỉ biết cả người tên nhóc cứng đờ ra, nhưng cũng không thấy được biểu cảm trên mặt tên nhóc.

Hai mắt Lục Hoán nhắm thẳng ra ngoài cửa sổ lầu hai của tiệm may, nhìn chằm chằm vào nơi tuyết đọng trên mái hiên, nhìn tuyết tan trong nước mưa, theo mái hiên chảy xuống, rơi xuống đèn lồng đang lắc lư, nghe những âm thanh huyên náo, giả vờ như trấn định… nhưng trái tim của thiếu niên đang đập rất mạnh.

Thình thịch, thình thịch.

Chưa có ai làm những việc này cho hắn --

Đêm hắn bị phong hàn sốt cao bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh, thần trí không rõ, nàng cũng giúp hắn thay bộ đồ bị mồ hôi thấm ướt sao?

Bình Luận (0)
Comment