Chương 133
Sửa ngay ngắn quần áo của hắn xong, Túc Khê ngoài màn hình nhìn tên nhóc, trong lòng nhịn không được hét lên, aaaaa đẹp quá đi mất!
Thực sự muốn mua hết mấy bộ đồ này về, để tên nhóc mỗi ngày thay một bộ cho mình xem!
Còn chơi ngôi sao thời trang làm gì chứ, nàng có thể thay đồ cho tên nhóc cả ngày!
Lúc trước Túc Khê đưa đồ cho tên nhóc là vì muốn nhìn hắn mặc nhiều bộ khác nhau, thế nhưng để hắn thay, so với tự mình thay cho hắn, cảm giác đương nhiên khác nhau.
Hơn nữa tên nhóc ngoan thật, cứ đứng im không nhúc nhích như vậy, mặc cho nàng làm mọi thứ.
Thay đồ xong, Túc Khê lại để tên nhóc xoay người, lấy một lọn tóc đen nhánh của hắn, hẳn tóc dài như thác nước mà cổ nhân nói là như vậy rồi.
Nàng tháo buộc tóc bằng vải bố màu xám của hắn xuống, sau đó cắm cây trâm hình hoa mộc lan làm từ bạch ngọc thượng hạng mới chọn kia vào giữa búi tóc đen của hắn --
Lại xoay người hắn lại, hai mắt thiếu niên đen láy, quả thực là vừa giống như hậu duệ quý tộc vừa giống tiên nhân trẻ tuổi không nhuốm bụi trần.
Túc Khê vô cùng hưng phấn, tiện tay chỉnh tóc dài của hắn, tình thương ngoài màn hình sắp tràn lan cả rồi. Nếu không phải là cần hoàn thành nhiệm vụ trong trò chơi, nàng có thể đi dạo phố cùng tên nhóc cho tới khi Yến quốc thay đổi triều đại!
Mọi hành động của nàng, khi rơi xuống người Lục Hoán cũng chỉ biến thành một luồng gió mát.
Làn gió này không có bất kỳ nhiệt độ hay xúc giác nào, nhưng khi nó thổi qua đầu Lục Hoán, vuốt gọn những sợi tóc hơi loạn của hắn, cả người hắn cứng ngắc như một hòn đá, không thể động đậy, tiếng tim đập ngày một to hơn.
Phần da nơi tóc mai như bị điện giật, cảm giác tê dại nhanh chóng lan ra khắp tứ chi.
Lục Hoán cũng không biết mình đây là bị sao nữa.
...Khinh nhờn thần linh sao?
Trong đầu bỗng toát ra ý nghĩ này, mi mắt Lục Hoán giật giật, chỉ cảm thấy bản thân có vài phần xấu xa.
Một ít cảm giác nói không rõ mới hơi chớm nở trong tim hắn, hắn còn chưa kịp nhận ra thì đã bị quấn chặt lấy…
Hắn sợ nàng nghe thấy tiếng tim đập nhanh một cách kì lạ của hắn, vội vàng tiến lên mấy bước.
Hắn đứng bên cửa sổ, cảm giác gió lạnh thổi trên mặt mình, cảm xúc hoảng loạn mới thoáng bình tĩnh hơn chút.
Cơn gió lạnh này với gió khi nàng chạm vào là không giống nhau -- hắn có thể cảm nhận được.
…
Túc Khê thấy tên nhóc mặt bánh bao đứng bên cửa sổ, khuôn mặt đỏ bừng lên, siết chặt tay không dám quay đầu, cho rằng tên nhóc đang xấu hổ.
Nàng buồn cười, đi lên kéo tay tên nhóc, định kéo hắn ra ngoài tiệm may, nhìn xem tối nay còn có thể đi dạo chỗ nào.
Nhưng lúc này, Lục Hoán bỗng nhìn thấy trong tiệm may có một thầy bói mặc đạo bào màu đen đang đi xuống lầu, giơ cờ lên, trên đó có ba chữ to nhận đoán mệnh, ở dưới thì có mấy dòng chữ: Coi bói gieo quẻ, pháp sự siêu độ, gọi hồn vấn linh.
Lục Hoán bỗng nghĩ tới điều gì, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ và khát vọng.
Những thứ này xuất hiện trước mặt hắn, lại khiến hắn có vẻ có phần điên cuồng.
Cũng không phải do ông thầy bói này nổi tiếng hay gì, mà là, hắn bỗng nghĩ rằng, nếu có cách gửi thai chuyển thế thật thì sao? Nàng ở bên người mình, nếu có một thân thể thật thì sao?
Trước giờ hắn hoàn toàn không tin mấy chuyện quái lực loạn thần này, nhưng bây giờ, dường như phàm là có một tia hy vọng, hắn nhất định phải làm thử!
Cuối tuần này Túc Khê còn có việc, thạch cao trên chân nàng gần như đã có thể tháo ra, mặc dù đi lạ còn cần phải chú ý một chút, nhưng đi chậm thì cũng không có vấn đề gì. Cha mẹ không ở nhà, nàng đã hẹn Cố Thấm và Hoắc Kinh Xuyên, đi tháo thạch cao trước, sau đó lại đi dạo phố, muốn mua một ít sách tham khảo, không thể chơi game quá lâu.
Thế là sau khi dạo xong lễ hội đèn, nàng dự định offline. Trước khi offline, nàng chạm vào bàn tay nhỏ của tên nhóc, lau một ít tuyết dưới mái hiên, quét lên chóp mũi của tên nhóc, chọc hắn một chút.
Lục Hoán cảm thấy trên chóp mũi một mảnh băng tuyết có vẻ mát, vươn tay lau đi, mỉm cười nói: “Đừng nghịch.”
Nhưng ngay lập tức, hắn ý thức được cái gì, mặc dù khóe miệng vẫn mang theo ý cười, nhưng trong mắt đột nhiên nhiễm thêm vài phần cảm xúc lo sợ không yên.
Lông mi của hắn bất an run lên, nâng mắt nhìn về phía hư không, thấp giọng hỏi: “… Là có chuyện cần phải đi sao?”
Túc Khê chạm vào tay trái của hắn.
Hắn sững sờ, biểu cảm trên mặt giống như một người bước vào lầu trống sau một trận náo nhiệt sôi động, cảm giác có vài phần trống vắng, nhưng hắn tận lực không để sự mất mát của chính mình bị nhìn ra, vẫn mỉm cười nói: “Vậy thì, ngày mai gặp, chú ý làm mọi việc phải cẩn thận.”