Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 134 - Chương 134 - Chương 134

Chương 134 - Chương 134
Chương 134 - Chương 134

Chương 134

Túc Khê tính toán thời gian một chút, khi mình dạo phố trở về, trong trò chơi hẳn là vừa đúng buổi tối của ngày hôm sau, vừa vặn có thể bắt kịp nội dung vở kịch của dạ yến trong cung. Nếu như vậy buổi tối còn có thể ở cùng tên nhóc thêm một lúc, thế là nàng lại chạm vào tay trái của tên nhóc, đưa tay mở hệ thống ra, thoát khỏi trò chơi.

Khi ra khỏi trò chơi này, không phải sẽ trực tiếp tắt bụp một cái, mà là hình ảnh sẽ từ từ mờ dần và trở lại giao diện chính.

Lúc trước tên nhóc không biết đến sự tồn tại của Túc Khê, cho nên mỗi lần Túc Khê online hay offline, hắn cũng đều không biết.

Nhưng lần này, khi Túc Khê ra khỏi trò chơi, hắn lại ngẩn người. Chỉ nhìn thấy trong màn hình dần trở nên ảm đạm, tên nhóc trở thành một người nhỏ bé, vẫn đang đứng trước cửa sổ, bởi vì không biết nàng rời đi từ chỗ nào, cho nên tầm mắt cũng không biết nên nhìn theo hướng nào, vẫn cứ nhìn vô định vào khoảng không.

Hắn dường như không xác định được nàng đã đi chưa, sau lần cuối cùng nàng chạm vào tay trái của hắn, vẫn cứ đứng ngốc ở nơi đó, không hề nhúc nhích.

Trên màn hình bắn ra một khuông đối thoại -- hắn lại hỏi một câu: “Đã rời đi rồi sao?”

Không nhận được câu trả lời, đỉnh đầu hắn lại chậm rãi hiện ra bọt khí màu trắng —— “Vậy, ngày mai khi nào thì gặp lại?”

Vẫn không có bất kì sự hồi âm nào.

Hắn bị bỏ lại ở đó, nhìn vào hư không.

Bọt khí màu trắng —— “Đã rời đi rồi…”

Hắn rủ mắt xuống.

Trước khi màn hình mờ đi hoàn toàn, tên nhóc vẫn luôn đứng chờ ở đó. Sau khi không đợi được bất kì phản ứng gì, xác định nàng đã rời đi, hắn mới chậm rãi xoay người đi, từ cửa sổ nhìn xuống phố xá vẫn náo nhiệt y như cũ.

Chính là lúc này, hắn đang đứng khoanh tay, đưa lưng về phía Túc Khê, đã không còn thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn nữa.

Túc Khê: …

Vì sao, nàng cũng chỉ rời khỏi trò chơi mà thôi, sao nhân vật trong trò chơi lại xem như là sinh li tử biệt?!

Tên nhóc như vậy, khiến Túc Khê lại có một loại xúc động muốn online lần nữa! Nhưng Cố Thấm đã gọi điện thoại tới, giục nàng mau chóng ra khỏi nhà, lực chú ý của nàng lập tức bị dời đi, sợ đến trễ cuộc hẹn, nên nhanh chóng nhảy xuống giường thay quần áo rời đi.

Mà bên này, Lục Hoán vẫn đang ở hiệu may đợi thêm một lúc, nhìn một lát những ánh đèn hắt ra từ hàng vạn ngôi nhà trên phố xá, mới ôm theo chiếc áo choàng nàng chọn cho hắn trong lòng, và một cái túi bằng vải bố màu đỏ, đi xuống lầu. Trong ánh đèn huyên náo, hắn băng qua đám bách tính, một mình trở về phủ Ninh Vương.

Hắn dĩ nhiên biết nàng có chuyện phải làm, không thể ở bên cạnh mình mãi… Nhưng có lẽ bởi vì không thể nhìn thấy hay chạm vào nàng, cho nên trong lòng hắn không hề có chút cảm giác an toàn nào.

Giống như đối mặt với một khối hư vô, chỉ có thể bị động chờ đợi, không biết khi nào nàng sẽ xuất hiện, khi nào lặng lẽ rời đi.

Nếu như có một ngày, xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, giống như lần trước, suốt tám ngày —— thậm chí lâu hơn, mãi mãi cũng không xuất hiện nữa, vậy hắn có thể làm gì…?

Trong lòng Lục Hoán nghĩ đến những chuyện này, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, như thường lệ hắn trở lại Sài Viện từ cửa hông. Lúc trước lão phu nhân đề nghị cho hắn một cái viện mới để nghỉ ngơi ở phía tây, để hắn chuyển qua đó, trong viện có một cây cầu nhỏ bắc qua dòng chảy, núi giả và nước suối trong vắt, không thua gì trạch viện của hai huynh đệ Lục Dụ An và Lục Văn Tú.

Nhưng Lục Hoán từ chối.

Suy cho cùng thì phủ Ninh Vương không phải là nơi để ở lâu, hắn chưa từng nghĩ sẽ ở trong này cả đời, ngoài ra, trong Sài Viện này cũng có quá nhiều kỉ niệm của hắn và người đó.

Hắn nâng mắt, nhìn vào chiếc đèn lồng đung đưa dưới mái hiên, trong mắt nhuốm một tầng ấm áp.

….

Túc Khê mặc một chiếc áo hoodie màu hồng phấn, khoác tay Cố Thấm, chậm rãi đi trên vỉa hè. Hoắc Kinh Xuyên ở phía sau vô cùng buồn chán mà cầm sách cho hai người, đã đến buổi trưa, ba người dự định tìm một chỗ ăn cơm ở cửa hàng.

“Nhắc mới nhớ, có phải gần đây cạu cảm thấy vận may của cậu trở nên tốt hơn không?” Cố Thấm nhìn xuống chân nàng sau khi nàng đã thuận lợi tháo bỏ thạch cao, nói: “Từ sau khi trúng số.”

Lúc trước Túc Khê có thể nói là vô cùng xui xẻo, kiểu như uống một ngụm nước cũng sẽ bị mắc răng, cùng nàng đi trên đường, hai người Cố Thấm và Hoắc Kinh Xuyên chưa bao giờ dám để nàng đi ở bên gần sát với dòng xe cộ, sợ đột nhiên sẽ xảy ra chuyện giống như xe đâm vào bồn hoa, đụng vào Túc Khê.

Nhưng từ sau khi nàng bước ra khỏi bệnh viện, loại chuyện xui xẻo này dường như không hề xảy ra nữa.

“…. Quả thật là trở nên tốt hơn nhiều.” Túc Khê là người cảm nhận rõ ràng nhất, nhất là đối với cuộc thi cỡ lớn lần này, nàng vậy mà không xảy ra loại chuyện giống như bị gãy bút viết giữa chừng, quả là ông trời có mắt, để nàng thuận lợi thi xong cuộc thi này.

Bình Luận (0)
Comment