Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 154 - Chương 154 - Chương 154

Chương 154 - Chương 154
Chương 154 - Chương 154

Chương 154

Bởi vì trong lòng Túc Khê kích động, còn cố tình chờ đợi cảnh truyền thánh chỉ này. Tâm trạng nàng hiện tại giống như đang chứng kiến tên nhóc dưới sự hướng dẫn của nàng, từ cuối lớp mẫu giáo, trở thành tổ trưởng nhỏ. Sau này còn có thể thu bài tập của các bạn! Sao nàng có thể không vui mừng được chứ?

Sau khi thánh chỉ tới, tên nhóc lại được ban cho vài thứ, còn có rất nhiều đồ mà lão phu nhân phái ma ma đưa tới.

Những đồ vật được ban cho, đã bày đầy nửa gian phòng, đặt mấy thùng, nếu tính vào gia sản của hắn, đã hơn hẳn hai tên đích tử kia rất nhiều.

Lục Hoán không để bụng, nhưng hắn quay người, nghe thấy tiếng động rất nhỏ phát ra từ trong rương đựng các loại vòng cổ trân châu châu báu, trong đôi mắt không nhịn được thoáng lộ nét cười.

….Nàng luôn cảm thấy hứng thú với những món đồ lấp lánh.

Vào triều làm quan ở Yến quốc, đa số là ở độ tuổi hai mươi, những công tử thế gia sớm nhất cũng là mười bảy tuổi.

Mười lăm tuổi vào triều làm quan, còn thăng chức tòng ngũ phẩm, đã là chuyện khá khiếm thấy.

Thế nhưng, bởi vì tòng ngũ phẩm chỉ là một quan nhỏ, nên cũng không gây ra chú ý quá lớn trong kinh thành. Chỉ là khiến cho tâm trạng từ trên xuống dưới trong phủ Ninh Vương phức tạp một chút, và khiến cho những học sinh trong Thái Học Viện lặng lẽ bàn tán một chút thôi.

…..

Đến khi thánh chỉ ban xuống xong, ăn xong tiệc tối cùng lão phu nhân, Lục Hoán trở về Sài Viện, bắt đầu thu dọn hành lý.

Quan tòng ngũ phẩm, là phải dọn tới nơi ở của Binh bộ.

Từ khi Lục Hoán còn nhỏ, đã luôn tưởng tượng, một ngày mình có thể rời khỏi phủ Ninh Vương, rốt cuộc sẽ như thế nào.

Hiện tại, nơi này, cuối cùng hắn phải rời khỏi.

Hắn đứng dưới mái hiên, dường như thoát khỏi nơi giống như vũng bùn đã trói buộc mình nhiều năm, thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn hơn, ban đêm trăng sáng ít sao, trời cao đất xa.

Mặc dù rời khỏi phủ Ninh Vương là tâm nguyện của hắn từ lâu, nhưng mà, hắn lại vô cùng lưu luyến Sài Viện này.

Khắp nơi trong Sài Viện này đều có dấu vết nàng để lại, rừng trúc xiêu vẹo được nàng giúp đỡ, phòng bếp được dọn dẹp gọn gàng, ngọn đèn con thỏ sáng rực dưới mái hiên, còn có cửa phòng và nóc nhà đã được sửa chữa – những thứ này đều là lý do vì sao trước đây Lục Hoán không muốn chuyển tới Tĩnh Viên mà lão phu nhân ban cho hắn.

Hắn không có hành lý gì, những gì mang đi, tất cả đều liên quan tới nàng, chậu than, đèn lồng, quần áo, giày, những tờ giấy làm quen được hắn hết lòng cất giữ.

Hắn gỡ đèn lồng xuống, cất những thứ này vào trong rương, dự định mang theo tới Binh bộ nhậm chức.

Thời gian Túc Khê đi ăn cơm chiều, trong trò chơi đã đến tối.

Nàng đăng nhập lại, chỉ thấy tên nhóc đang ngồi ở ngưỡng cửa trước phòng, nhìn vào khoảng không, giống như kiên nhẫn chờ nàng đến. Nàng vào phòng xem qua, phát hiện tên nhóc đã thu dọn xong hết đồ vật rồi, trong lòng không kìm được cũng có hơi buồn bã, tuy rằng phủ Ninh rất khó chịu, nhưng nàng và tên nhóc đã ở Sài Viện này rất lâu – đương nhiên, là tên nhóc ở một mình, nàng chỉ xem qua màn hình thôi.

Cuối cùng bây giờ phải rời khỏi. Chim ưng non phải rời khỏi điểm xuất phát, biến thành hùng ưng, vỗ cánh bay cao, bay về nơi đất trời rộng lớn hơn.

Tuy cảm thấy phấn khởi và vui mừng cho tên nhóc, nhưng trong lòng quả thực có một ít cảm xúc phức tạp.

Nàng chuyển giao diện tới cửa phòng, khẽ chọc vào đầu tên nhóc.

Vẻ mặt tên nhóc vừa rồi còn im lặng, lập tức bởi vì nàng đến, mà trở nên vui sướng.

Mỗi lần nàng đăng nhập, tên nhóc đều như vậy, tuy rất cố gắng kiềm chế vui sướng, nhưng trong phút chốc đôi mắt lại lóe lên tia sáng, không lừa được ai.

Điều này làm cho trong lòng Túc Khê không nhịn được có hơi áy náy.

Chính là…., ta chẳng phải mới đăng nhập lúc ngươi nhận thánh chỉ sao? Đến bây giờ cũng mới chỉ là thời gian nửa ngày trong trò chơi! Sao lại giống như một giây không gặp như cách ba mùa thu vậy?

Tên nhóc ngoan ngoãn ngồi trên ngưỡng cửa, hai tay đặt trên đầu gối, ngẩng đầu, nói với nàng: “Ngày mai ta đến Binh bộ, sẽ có chỗ ở đó, ngươi vẫn sẽ đi theo ta chứ?”

Nói nhảm.

Túc Khê chọc chọc vào tay trái hắn.

Hắn cúi đầu nhìn tay trái của mình, khóe môi nhẹ cong lên.

Hắn biết nàng sẽ theo hắn tới Binh bộ, Binh bộ và phủ Ninh Vương đều ở kinh thành, chẳng qua cách mấy con phố mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment