Chương 155
Chỉ là, có lẽ vì quá quan tâm, nên sợ hãi sẽ nảy sinh thay đổi gì đó, vẫn không dám khẳng định, muốn hỏi ra, muốn nhận được câu trả lời chắc chắn, như vậy, trong lòng mới có thể ổn định.
Một lát sau, tên nhóc giống như cố hết sức lấy can đảm, cúi đầu, lại hỏi: “Sau này, bất kể ta đi đâu… ngươi đều sẽ ở bên ta sao?”
Túc Khê bị dáng vẻ như cô vợ nhỏ của tên nhóc chọc cho vui vẻ, nghĩ thầm, cũng không hẳn, nếu tên nhóc ngươi đi vệ sinh, nàng sẽ không tiện ở cùng.
Lục Hoán không nhận được câu trả lời của nàng, cả người lập tức căng thẳng, mờ mịt nhìn vào không trung.
--- Không có cách nào để thực hiện lời hứa sao?
Trong lòng hắn trở nên nặng nề, há miệng thở dốc, đang định mở miệng nói gì đó, tay trái lại bị vỗ nhẹ.
Lục Hoán: “….”
Trái tim hắn lúc này mới ngừng đập thình thịch, yên tĩnh trở lại.
Cho nên, nếu nàng đi cùng hắn từ đầu tới cuối, trời đất bao la, ở nơi nào cũng giống nhau, chỉ ở lại Sài Viện ba tháng, ở nơi khác chưa chắc sẽ được nửa năm, mà một ngày kia, bọn họ sẽ tìm được một chỗ ở, ổn định dưới một mái nhà. Trong nhà phải bày đầy châu báu và son phấn mà nàng yêu thích.
Túc Khê ở bên ngoài màn hình không biết tên nhóc đang nghĩ gì, chỉ thấy không hiểu tại sao, đôi mắt hắn hiện lên một tia hy vọng sáng ngời, gương mặt hoạt hình bánh bao cũng hơi đỏ lên.
Túc Khê: “…..”
Đứa nhỏ ngốc, Binh bộ chẳng phải là việc cực nhọc sao? Có đáng khao khát như vậy không?
Túc Khê chưa quên chiếc rương gỗ tự mình chôn trong rừng trúc lúc trước, trong rương gỗ đều là bảo bối mà tên nhóc đưa cho mình. Nếu phải chuyển nhà, cũng phải đem những thứ này đi. Vì thế nàng kéo tay áo tên nhóc.
Lục Hoán khó hiểu nhìn tay áo của mình, thấy tay áo của mình bị kéo về phía rừng trúc, nghĩ rằng hẳn là trong rừng trúc có cái gì, nên đi theo nàng.
Túc Khê cầm lên một cái xẻng từ phòng bếp, nhét vào tay tên nhóc.
Trước đây là nàng đổi thao tác đào hầm từ cửa hàng, nhưng hiện tại đã có tên nhóc ở đây, hắn có thể làm tốt chút việc nhỏ này.
Lục Hoán lập tức nhận lấy, chẳng lẽ nàng có những đồ vật gì chôn ở đây? Lục Hoán lập tức xắn tay áo lên, cánh tay thon dài lộ ra, cầm xẻng đào.
Rất nhanh, chiếc rương Thúc Khê chôn ở đây đã hiện ra.
Lục Hoán mở ra, sau khi nhìn thấy những đồ bên trong, lập tức sửng sốt. Tất cả những thứ được cất giữ ngăn nắp bên trong, đều là các loại đồ chơi như tượng gỗ điêu khắc nhỏ mà hắn tặng nàng khoảng thời gian đó, sau đó là hộp son hắn mua cho nàng, hắn vẫn không biết nàng để chỗ nào, thì ra đều chôn ở đây.
Bên trong còn có một ít mảnh giấy nhỏ bị gấp lại.
Ánh trăng rải xuống, những tượng gỗ điêu khắc này trông rất sống động.
….
Lục Hoán ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, dường như hình dung hình dáng của nàng trong mắt, trong lòng khẽ rung động.
Hắn luôn cho rằng.
Sự xuất hiện và tồn tại của nàng, đối với hắn, là tia sáng duy nhất trong màn sương bụi mù mịt, cũng là may mắn và món quà lớn nhất mà hắn nhận được. Còn mình đối với nàng, có thể chỉ là vui vẻ, cứu giúp một người mà thôi.
Mình không có lúc nào là không đợi nàng đến, nhưng nàng luôn vui vẻ, đến bất cứ lúc nào, cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Lục Hoán luôn hiểu điều này, nhưng cũng không dám bày tỏ yêu cầu dù nhỏ nhất, vì sợ có một ngày, sau khi nàng chào mình rồi rời đi, sẽ không bao giờ…. đến đây nữa.
Nhưng hiện tại nhìn thấy những thứ này, được nàng cẩn thận cất giữ…
Trong lòng Lục Hoán bỗng nhiên hơi thắt lại… hắn chưa nghĩ tới, hắn cũng được nàng trân trọng. Hắn cũng được nàng để ý, nhớ thương.
Mặc dù những trọng lượng này có thể chỉ bằng một phần mười thế giới của nàng.
Nhưng như vậy đối với Lục Hoán, đã là điều hắn vô cùng mong muốn.
Hắn có cảm giác được quan tâm thật sự, trong lòng giống như được lấp đầy một chút, hắn nhìn lên khoảng không, không xác định được nàng đang ở hướng nào, hắn nhấc tay lên.
Sau khi Túc Khê thấy tên nhóc lặng im suy nghĩ một lúc lâu, ngẩng đầu lên, đôi mắt như nước – tuy không biết hắn muốn làm gì, nhưng ánh mắt lấp lánh trên gương mặt bánh bao giống như là đang muốn nói “rất vui vẻ, muốn ôm một cái”, quả thật, thăng chức lên tổ trưởng nhà trẻ thật vất vả, còn phải hì hục đào thùng lúc nửa đêm, nên cổ vũ một chút, vì thế Túc Khê nắm lấy tay áo trái của hắn.
Sau đó chần chừ, dùng một ngón tay khác cọ xuống ngực hắn.
Cuối cùng vỗ vỗ sau cổ hắn động viên.