Chương 156
Một cái ôm rất đơn giản và qua loa đến từ người mẹ già đã hoàn tất.
Đỉnh đầu tên nhóc trên màn hình hiện lên:…..?
Lục Hoán không tưởng tượng nổi mở to hai mắt –
Sao vừa rồi hắn lại cảm giác cơn gió ấy chui vào trong lòng mình?
…. Là ảo giác của hắn sao? Vừa rồi hắn, có phải đã bị ôm lấy hay không?
Nhưng bởi vì nàng là một làn gió vô hình, hắn cũng không xác định được là mình nghĩ ngợi lung tung, hay đúng là vừa rồi có việc này.
Hắn cố gắng giả bộ như không có việc gì, cúi người xuống dọn rương, nhưng vành tai vẫn khó mà kiểm soát được đỏ lên.
Nhưng khi hắn đặt rương sang một bên, vẫn không nhịn được suy nghĩ việc này, vì thế dấu chấm hỏi trên đầu biến thành hai cái:??
Túc Khê túm tay áo hắn đi về, thấy bước chân hắn mơ hồ, bên tai ửng đỏ, không biết đang nghĩ cái gì, dấu chấm hỏi trên đầu không biết từ lúc nào đã biến thành bốn cái:????
Mà đến khi hắn đi đến trước cửa phòng, sau khi bước vào phòng, dấu chấm hỏi trên đầu đã thành một đống lớn chiếm hết màn hình: ????????????????
Túc Khê:….
Trời, sao ngươi vẫn còn suy nghĩ nữa?
Một đêm này, Túc Khê và tên nhóc thu dọn đồ đạc, tiếp tục chăm chỉ học tập như trước đây, đến khi đêm đã khuya, tên nhóc ngủ thiếp đi, nàng mới ném cho tên nhóc một bông hoa lê, nói cho tên nhóc mình đã đi rồi.
Nhưng thực tế, nàng vẫn chưa đi, lúc này chỗ nàng mới hơn bảy giờ tối, nàng vừa làm bài tập, vừa tiếp tục bật màn hình, nhìn tên nhóc ngủ.
….
Hôm sau, rất nhiều người trong Thái Học Viện cũng nghe nói tới việc này.
Nhưng lời đồn của những học sinh này, lại không biết nguyên nhân trong đó, vì vậy đó là, thứ tử của phủ Ninh Vương nịnh bợ con trai của Vân Thái úy, điều này mới khiến Vân Thái úy tiến cung xin một chức quan cho hắn.
Mặc dù Viên ngoại lang tòng ngũ phẩm không được coi là chức quan lớn, nhưng Lục Hoán hoàn toàn không có bối cảnh gì, thứ hai lại là thứ tử, từ cửu phẩm nhảy thẳng tới tòng ngũ phẩm, vẫn khiến cho những học sinh này nhìn mà thèm.
Tuy biết rõ, chắc chắn sẽ gặp phải những lời bàn tán này, nhưng nhìn thấy một đám nhân vật hoạt hình nhỏ bé ở Thái Học Viện tụ tập lại, thì thầm với nhau, Túc Khê vẫn cảm thấy tức giận. Có thời gian không làm việc đứng đắn, ngày nào cũng bàn luận về tên nhóc của nàng làm gì chứ.
Trái lại Lục Hoán đã luyện thành thói quen, khẽ nói với này: “Cứ để cho bọn họ nói, loại lời đồn này lại có lợi cho ta.”
Dù sao, quả thật hiện tại hắn không có bối cảnh làm chỗ dựa vững chắc, nếu bộc lộ tài năng quá, ngược lại cây cao trong rừng đón gió dễ đổ, trái lại nếu trở thành kẻ vô dụng dựa vào bạn bè để đi cửa sau ở trong lòng mọi người, đối với hắn càng có lợi hơn. Đợi đến khi hắn thật sự lập công, có chỗ đứng vững chắc, lúc đó những lời đồn này không đánh cũng tan.
Túc Khê thấy tên nhóc hiện lên một đoạn lời thoại như vậy, lửa giận trong lòng cũng nguôi ngoai.
Mà sau khi Vân Thái úy bảo Vân Tu Bàng kết thân với tên nhóc, Vân Tu Bàng này cũng nghe lời cha hắn, từ giờ học đến lúc tan học, luôn bám theo tên nhóc.
Sau khi tan học hôm nay cũng vậy, vẫn đi theo tên nhóc, từ Quảng Nghiệp Đường tới cổng Thái Học Viện.
Tên nhóc có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, cực kỳ lạnh nhạt, nhưng đứa bé mập mạp vẫn mong đợi đi theo.
Túc Khê có thể hiểu được vì sao Vân Tu Bàng lại đi theo tên nhóc như vậy, bởi vì Vân Tu Bàng đã luôn bị ức hiếp và bắt nạt ở Thái Học Viện, mặc dù hiện tại Vân Thái úy được phục chức, những người đó đều đã kiềm chế, nhưng vẫn không ngừng cười nhạo hắn. Mà tuy rằng tên nhóc nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng khí chất lại thu hút người khác rất nhiều, hắn muốn đi theo tên nhóc theo bản năng, cho rằng có thể sẽ được bảo vệ.
Túc Khê nghĩ tới việc nhiệm vụ phụ lần trước chưa thể hoàn thành, để Vân Tu Bàng trở thành bạn bè của tên nhóc.
Ngoài ra, nàng nhìn hai chiếc bánh bao nhỏ một trước một sau trên màn hình. Khuôn mặt người phía trước thờ ơ, khí chất lạnh lùng, người phía sau giống như cục thịt, lảo đảo chạy theo, giống như thấy hai đứa trẻ trong nhà trẻ, trong đó một đứa muốn làm bạn tốt với đứa kia, trong lòng không kìm được sinh ra tình yêu thương của người mẹ.
Tên nhóc cũng nên có một người bạn.
Nói như vậy, thỉnh thoảng mình không có mặt, tên nhóc cũng không đến nỗi cô đơn.
Người qua đường C đã hơn hai mươi tuổi, tuy rằng khá thật thà, nhưng lại không môn đăng hộ đối, chắc chắn không nói chuyện được với tên nhóc.