Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 158 - Chương 158 - Chương 158

Chương 158 - Chương 158
Chương 158 - Chương 158

Chương 158

Ngày đầu tiên Lục Hoán tới quan nha, ở chỗ hắn là giờ Thìn, ở chỗ Túc Khê đã là buổi tối, đã tới giờ đi ngủ, nhưng Túc Khê dựa tạm vào gối, quyết định chơi trò chơi một lát, đưa tên nhóc đi báo danh ngày đầu tiên.

Vì thế nàng đổi hai điểm từ nhiệm vụ phụ để mở khóa bốn phần của Binh bộ.

Người đứng đầu Binh bộ là Binh bộ Thượng thư, người thứ hai là Binh bộ Thị lang, hai vị này quản lý bốn nhánh thiết lập của Binh bộ. Một bộ võ quan phụ trách thừa nhận tuyển chọn binh lại, bộ hai phụ trách mua sắm và tiếp nhận vật phẩm chuẩn bị cho chiến đấu, chẳng hạn như ngựa hay các loại vũ khí, bộ thứ ba liên quan tới thưởng phạt công trạng, bộ thứ tư liên quan tới tuyên bố binh thư quân báo.

Mỗi nhánh lại có chức vị chính chính – Binh bộ Lang trung chánh ngũ phẩm, cấp phó – Viên ngoại lang Binh bộ tòng ngũ phẩm, có hơn mười chủ sự phục tùng bên dưới, mỗi chủ sự lại có một ít quan lại cấp dưới phục vụ.

Nơi Lục Hoán phải nhậm chức chính là Binh bộ hai.

Chức vị hiện tại của hắn, cũng ngang với người đứng thứ hai trong Binh bộ hai.

Sau khi Túc Khê dành một ít thời gian làm rõ bối cảnh những quan viên từ hệ thống, thì vô cùng mong chờ hình ảnh lần đầu tiên tên nhóc làm quan đương triều.

Mặc dù Viên ngoại lang Binh bộ tòng ngũ phẩm chỉ là một quan nhỏ thậm chí còn không cần vào triều, nhưng dù sao cũng quản lý hơn mười chủ sự cấp dưới, cần phải có quan uy chứ.

Nhưng không ngờ, ngày đầu tiên tên nhóc làm quan, đã bị những chủ sự của Binh bộ hai ra oai phủ đầu.

Khi tên nhóc xuất hiện ở cổng lớn quan nha, những chủ sự này còn tụp tập một chỗ thì thầm với nhau, giọng nói cũng rất lớn, hoàn toàn không quan tâm tới người liên quan đã đến, giống như nói cho Lục Hoán nghe.

Trên màn hình hiện ra những đoạn văn lớn khinh miệt.

“Không biết làm sao mà đứa trẻ đó lại được Vân Thái úy khen ngợi, lại sắp xếp cho hắn đến đây! Cách đi cửa sau này, thật khiến người khác khinh thường!”

“Đúng, chỉ là một đứa thứ tử của phủ Ninh Vương thôi, trước đây không có công lao gì, cũng mới chỉ đi săn một lần cùng các thế tử, dựa vào đâu dám đè đầu chúng ta?”

“Những chủ sự chúng ta, tuy không phải tất cả đều xuất thân từ nhà quan lớn, nhưng dù sao cũng đều là từng bước đi lên bằng thực lực. Chủ sự B là con trai của Quận thủ Nhung Châu, chủ sự A còn là thám hoa ba năm trước! Ta vốn tưởng rằng vị trí Viên ngoại lang để trống, là để một trong hai người các ngươi được thăng chức lên, ai có thể ngờ được lại là một thằng nhỏ chưa đủ lông đủ cánh!”

Ở giữa đám người, hai người có tên trên đỉnh đầu là chủ sự B và chủ sự A, vẻ mặt cũng rất khó coi.

Một người lộ ra vẻ mặt vô cùng căm phẫn, nắm chặt nắm đấm, một người trái lại che dấu cảm xúc rất khá, vội vàng xua tay nói: “Không không không, chủ sự C, chuyện ta thi đậu thám hoa đã từ bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ đương nhiên là tre già măng mọc, không bằng những thế tử trẻ tuổi trong kinh thành.”

Túc Khê cảm thấy chủ sự A thám hoa lang này rất có dã tâm, quả nhiên, sau khi hắn nói lời khiêm tốn như vậy, những chủ sự kia lại càng cảm thấy không công bằng.

Ồn ào nói: “Loại người chúng ta khinh thường nhất là con nối nghiệp cha, thế tử thì đã sao? Trong kinh thành ai mà không biết, phủ Ninh Vương đã xuống dốc, hơn nữa Viên ngoại lang mới nhậm chức còn là thứ tử thấp hèn! Có thể làm chuyện lớn gì, chỉ sợ là một phế vật vô dụng!”

Hơn chục con người, ngươi một câu ta một câu, luôn mồm nói thứ tử thấp kém của phủ Ninh Vương, xúc phạm tên nhóc không tiếc lời.

…..

Túc Khê không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, trong lòng vô cùng khó chịu.

Nhưng tình huống này, thực ra cũng bình thường, dù sao những chủ sự này còn tưởng vị trí Viên ngoại lang mới sẽ chọn lựa từ trong số bọn họ, nhưng ai biết được đột nhiên có người từ trên trời rơi xuống, bọn họ không hành động kì quái mới là lạ.

Chỉ là về sau, e là hoàn cảnh của tên nhóc sẽ sống không dễ chịu.

Còn không biết những người nãy sẽ gây khó dễ cho tên nhóc như thế nào.

Hai thị vệ của phủ Ninh Vương đi theo sau Lục Hoán, mang vật nặng cho hắn, hắn nghe từng câu từng chữ chế nhạo của những người này, nhưng vẻ mặt không hề dao động.

Hắn dừng lại một lúc ở cổng quan nha, để cho hai thị vệ đi vào trước dọn bàn cho hắn, mới nói khẽ với bên cạnh: “Ngươi chưa đi sao?”

Túc Khê vừa chào hỏi tên nhóc, nàng sắp đi rồi, chỉ là sau khi rửa mặt xong, lại không nhịn được nằm trên giường nhìn vào giao diện trò chơi.

Túc Khê ủ rũ kéo tay phải tên nhóc, trong lòng cảm thấy chua xót.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này, tên nhóc đã rất cố gắng, từ miếu Vĩnh An đến núi Thu Yên, đến chuyện hành cung Vân Châu, cuối cùng cũng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn trong phủ Ninh Vương.

Bình Luận (0)
Comment