Chương 159
Nhưng dường như vẫn chưa đủ, trong mắt những người này, hắn vẫn chỉ là thứ tử của một vương phủ khác họ đã xuống dốc, có thể tùy tiện ức hiếp
Ở Thái Học Viện cũng vậy, tuy rằng bên ngoài những học sinh này qua lại thân thiết với tên nhóc, sao chép bài tập của hắn, nhưng sau lưng vẫn cảm thấy hắn chỉ là thứ tử của phủ Ninh Vương.
Mà những quan viên trưởng thành này, ức hiếp một thiếu niên, thậm chí còn không che dấu.
….Hiện tại nàng cũng không mong đợi tình tiết liên quan đến thân thế của tên nhóc nhanh chóng xuất hiện, chỉ hy vọng tên nhóc có thể sớm trở nên nổi bật, không bị những người này xem thường nữa.
Mặc dù Lục Hoán không nhìn thấy biểu cảm của người bên cạnh, cũng không nhìn thấy động tác của nàng, nhưng chỉ một động tác kéo tay hắn của nàng, hắn có thể nhận ra, dường như tâm trạng của nàng không quá tốt.
Lục Hoán suy nghĩ, đoán được lý do vì sao, liền nói với nàng: “Ngươi nghỉ ngơi đi, đi ngủ trước đã, ta hứa với ngươi, đến khi ngươi trở lại, sẽ không phải nghe những người này nói như vậy nữa.”
Mà lúc này ở trên màn hình của Túc Khê cũng đột nhiên hiện ra nhiệm vụ phụ thứ sáu ---
“Nhiệm vụ phụ thứ sáu: chỉnh đốn ổn thỏa Binh bộ hai, giải quyết chuyện đau đầu của bộ hai bao năm qua, bắt đầu khiến Trấn Viễn tướng quân và Binh bộ Thượng thư chú ý! Thưởng nhiệm vụ 2 điểm!”
Cho dù không có nhiệm vụ phụ mới, nàng cũng phải giúp tên nhóc chỉnh đốn những tên khốn này!
Túc Khê móc tay trái tên nhóc, ra hiệu cho hắn bây giờ nàng sẽ thoát ra. Nhưng nàng nhìn trên màn hình thấy tên nhóc đi vào trong quan nha, mà đám chủ sự kia giống như không nhìn thấy, bỏ đi tự làm việc của mình, trong lòng vẫn không nhịn được phát hỏa.
Nhưng nhất thời, nàng không thể nghĩ được nên chỉnh đốn những người này như thế nào, nên mở cửa hàng ra lục tung, tìm tòi từ khóa Binh bộ, tìm tới tìm lui, chỉ tìm được một quyển sổ sách tóm tắt những vật phẩm chuẩn bị chiến đấu từ năm trước.
Sổ sách tóm tắt này của bộ hai, hẳn là sẽ có ích.
Vì thế nàng kéo tên nhóc đi tới phía sau quan nha, giao sổ sách cho tên nhóc trước, sau đó thoát ra khỏi trò chơi.
Túc Khê thật sự quá buồn ngủ, trong lòng nghĩ e là nhiệm vụ phụ này không thể hoàn thành trong chốc lát, mí mắt bắt đầu trùng xuống, cơn buồn ngủ ập đến, lập tức ngủ thiếp đi.
……
Mà Lục Hoán ở đây, thấy thị vệ đã dọn dẹp bàn cho hắn, đám chủ sự kia liếc mắt một cái, không biết ai phát ra một tiếng hừ lạnh kỳ quái.
Lục Hoán liếc qua những người này, tầm mắt rất nhanh nhắm vào hai người chủ sự B và chủ sự A.
Dường như những chủ sự khác lấy hai người này làm trung tâm, hẳn là thân phận hai vị này khá nổi trội.
Nhưng dường như quan hệ giữa hai người này lại không tốt lắm, bàn mỗi người một bên, cách nhau khá xa.
Trong lòng Lục Hoán hiểu rõ, không nói câu nào, xoay người vào vị trí của mình bên trong tấm màn.
Thấy hắn đi vào, những chủ sự này không còn yên tĩnh nữa, lại bắt đầu thì thầm với nhau, nói thiếu niên này có quan uy thật lớn, không biết rốt cuộc thật sự có bản lĩnh gì.
Lục Hoán bắt đầu lật xem sổ sách của bộ hai trong năm trước.
Khoảng chừng sau hai canh giờ, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng ồn ào và tranh cãi ầm ĩ, dường như có một quan lại đến báo cáo, nói là có chuyện xảy ra.
Có hai chuyện xảy ra.
Những con ngựa được chủ sự phụ trách thu mua, quan lại canh gác ở binh doanh không bảo vệ tốt, đã chạy mất mấy chục con!
Một chuyện nữa là, phủ Trấn Viễn tướng quân chiêu mộ binh lính trong những ngày gần đây, khiến nhu cầu dùng vũ khí gia tăng, bộ hai phải mua thêm số lượng vũ khí như thương và kiếm.
Nhưng vấn đề chính là, trên đường vận chuyển vũ khí từ nơi rèn đến kho vũ khí, bị dân chúng phản đối, nói rằng xe đẩy gây ồn ào làm phiền người dân trong quá trình vận chuyển.
Ngoài ra, các quan lại xử lý không đúng khi vận chuyển vũ khí, nên đã đánh mất rất nhiều vũ khí trên đường – Yến quốc cấm dân thường tự thu mua vũ khí, chỉ sợ trong kinh thành có kẻ xấu nhặt được những vũ khí này của binh doanh, làm chuyện xằng bậy.
Hai vấn đề này không phải nhỏ, những chủ sự bên ngoài đã sứt đầu mẻ trán, bàn luận sôi nổi, cãi nhau ầm ĩ.
Lục Hoán làm ra vẻ không nghe thấy.
Một lát sau, Lang trung của bộ hai đến.