Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 160 - Chương 160 - Chương 160

Chương 160 - Chương 160
Chương 160 - Chương 160

Chương 160

Trong lòng Lang trung này đã muốn xếp con mình vào chức phó Viên ngoại lang từ lâu, nhưng không ngờ tới còn chưa kịp xếp vào, vị trí này đã bị Vân Thái úy tiến cử trước.

Trong lòng hắn cũng vô cùng bất mãn, sinh ra bất hòa. Nhưng dù sao hắn cũng khôn khéo hơn những chủ sự kia nhiều, huống chi hắn còn là quan nhỏ dưới quyền Vân Thái úy, dù sao cũng phải nể mặt Vân Thái úy, bởi vậy, không dám làm Lục Hoán xấu hổ.

Nhưng mà, nếu hiện tại xảy ra vấn đề, chi bằng gọi cậu nhóc mới nhậm chức này ra giải quyết.

Nếu lúc đó không giải quyết được, cũng không phải bọn họ gây khó khăn cho cậu nhóc này.

Hắn cho người gọi Lục Hoán ra, hỏi: “Không biết Viên ngoại lang mới nhậm chức có ý kiến gì với hai việc gấp này không?”

Lục Hoán giương mắt, hỏi: “Nếu ta đưa ra cách đối phó, những chủ sự chắc chắn sẽ thực hiện sao?”

Trong lòng những chủ sự khinh miệt. Thiếu niên này, rõ ràng mới chỉ là một thiếu niên, dù mặc quan phục, dáng vẻ đẹp đẽ, khuôn mặt cũng tuấn tú, nhưng vẫn chỉ là một thiếu niên non nớt thôi.

Không biết ai trong những chủ sự bên dưới khẽ nói một câu khinh thường, “Chỉ là một đứa thứ tử đi cửa sau vào thôi, cũng chưa học ở Thái Học Viện được mấy ngày, có thể có diệu kế gì?”

Lang trung bộ hai vẫn phải tỏ vẻ nghiêm minh, lập tức quát lớn: “Không được nói bậy!”

Hắn nhẹ nhàng nói với Lục Hoán: “Mời nói.”

“Giải quyết hai chuyện này, rất dễ dàng.” Lục Hoán: “Chuyện thứ nhất, lý do khiến ngựa có thể chạy mất, tất cả đều là bởi vì lính canh không làm tròn bổn phận, vốn chỉ cần bắt lỗi lính canh là được. Nhưng lính canh hiện giờ là người đến từ binh doanh bộ ba, bộ hai chúng ta ở thế yếu, không tiện xung đột, cho nên lúc mới thành vấn đề đau đầu.”

“Như vậy chỉ cần thỏa thuận được với bộ ba, giảm bớt lính trông coi ngựa, chỉ thuê thêm người chăn ngựa. Binh lính không am hiểu việc trông coi ngựa, còn thường xuyên tự ý rời khỏi cương vị công tác. Còn người chăn ngựa chỉ được thuê bằng tiền bạc, vả lại tất cả đều là dân thường, không dám lơ là nhiệm vụ ở dưới mí mắt Binh bộ. Như vậy sẽ cam đoan chuyện này không phát sinh nữa.”

Chủ sự B đến từ Nhung Châu cười chế nhạo, bẻ lại: “Làm sao ngươi biết bộ ba sẽ đồng ý cho chúng ta làm như vậy?”

Vẻ mặt Lục Hoán bình tĩnh, nói: “E rằng lần này ngươi không chú ý tới công văn tuyển nhận binh mới của phủ Trấn Viễn tướng quân, trong số binh lính được tuyển nhận, có một số người sẽ được gửi đến bộ ba. Chứng tỏ rõ ràng lúc này bộ ba đang thiếu người. Giảm bớt việc cho bọn họ, sao bọn họ lại không đồng ý chứ? Hơn nữa, tiền bạc để thuê người chăn ngựa đều từ bộ hai của chúng ta chi.”

Gương mặt chủ sự A thám hoa lang lộ vẻ khó xử, khéo léo nói: “Nhưng mà, những tiền bạc này lại là một khoản chi khác, chẳng phải là tăng thêm chi tiêu tài chính của bộ hai chúng ta…..”

Lục Hoán liếc mắt qua hắn, tính toán một khoản với hắn: “Thuê một người chăn ngựa một tháng hết nửa lượng bạc, năm người chăn ngựa một tháng cũng chỉ hai ba lượng bạc.”

“Mà vừa rồi ta lật xem chuyện liên tiếp xảy ra bao năm qua ở bộ hai, phát hiện chuyện ngựa chạy trốn này, từ lớn đến nhỏ, một tháng xảy ra ít nhất hai lần. Mỗi lần tiêu hao phí cho binh lính đi bắt, lại còn bồi thường thiệt hại cho ruộng đất bị ngựa phá hủy, đã hơn mười lượng bạc. Cái nào tăng thêm gánh nặng tài chính cho bộ hai, ngươi không tính rõ ràng được sao?”

Sắc mặt chủ sự A thám hoa lang lập tức trở nên ngại ngùng.

Tuy rằng những chủ sự này cũng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, cách đối phó của thiếu niên này thật hợp lý.

“Vậy còn chuyện thứ hai, hẳn là thiếu niên thiên tài ngươi cũng có cách đối phó?” Chủ sự B nhìn một vòng quanh người, thấy trên mặt một số chủ sự lại biểu lộ vẻ tán thành, trong lòng càng tức giận hơn, không cam lòng mà trào phúng.

Lục Hoán không thèm quan tâm đến sự vô lễ trong lời nói của hắn, quay người phân tích với Lang trung của bộ hai: “Chuyện thứ hai, quấy rối dân chúng, làm mất vũ khí, vốn là do quan lại vận chuyển không làm tròn trách nhiệm. Nhưng vì sao lại như vậy? Bản thân việc vận chuyển cũng không phải một việc khó, vậy mà lại có thể làm mất nhiều vũ khí như vậy sao? Có hơi kì lạ. Nếu tìm hiểu kỹ, chẳng qua là tầng tầng quan lại lớn nhỏ đứng giữa kiếm lời trên đường vận chuyển, đến tầng quan lại thấp nhất, không đào được món béo bở này nữa, nên bán vũ khí đi, rồi nói là “đã đánh mất” thôi.”

Chủ sự A thám hoa lang khó xử nói: “Không phải là chúng ta không biết những trò mèo này, chẳng qua là số quan lại dưới bộ hai rất đông, các tầng lớp lại đan xen nhau, nếu thật sự truy xét trách nhiệm, chỉ sợ sẽ trở thành chuyện lớn, phải hao phí mấy tháng để điều tra. Hiện tại bộ hai đuôi to khó vẫy, cũng không còn tinh thần và sức lực để trừng phạt những quan lại này. Huống chi nếu ồn ào lớn, chuyện này bị đồn tới trước mặt thánh thượng, chúng ta còn có thể phải chịu trách nhiệm vì sơ suất.”

Lang trung cau mày thật chặt, hiển niên cũng nghĩ đến chuyện này sẽ liên lụy lớn, hắn hỏi Lục Hoán: “Ngươi còn có cách nào không?”

Bình Luận (0)
Comment