Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164 - Chương 164

Chương 164 - Chương 164
Chương 164 - Chương 164

Chương 164

Lục Hoán cầm ô giấy dầu, mọi người trên phố đều nghĩ hắn đi một mình trên con đường lát đá xanh, một mình cầm ô, mà vẫn để ướt một bên vai.

Nhưng chỉ có hắn mới biết, nàng đang bên cạnh hắn.

Đôi khi hắn cũng không muốn để nàng nhìn thấy sự hỗn loạn của Binh bộ hai, ngày hôm trước còn châm biếm khinh thường, ngày hôm sau lại phụ họa hùa theo người khác, lòng người như vậy rất xấu xí, nếu có thể, hắn hy vọng không cần làm bẩn mắt nàng.

Nhưng hai người cùng nhau đi trên con đường dài đằng đẵng này, cảm giác cùng nhau giải quyết một vấn đề nan giải, như vậy thật tốt. Tốt đến mức khiến cho hắn hy vọng, con đường này không nhìn thấy điểm cuối, sẽ mãi mãi không đi hết.

Cơn mưa phùn này rả rích không biết khi nào mới tạnh, Lục Hoán cảm giác tay áo bị nắm lấy, đuôi mắt lông mày dịu dàng, trong lòng thầm nghĩ – hy vọng đợi đến khi mưa tạnh, hắn có thể tìm ra cách, để nàng có thể giống như những người bình thường, có hai chân để đi đến nơi mình muốn, miệng để nếm bất cứ thứ gì mình muốn, có mắt để nhìn thấy thế giới này.

Hắn phải tìm ra cách.

……

Sự hỗn loạn của bộ Binh bộ hai cứ như vậy kết thúc, trong thời gian ngắn, từ trên xuống dưới của Binh bộ hai, đã bị tên nhóc chỉnh đốn dễ bảo.

Nhiệm vụ phụ “chiếm được lòng người của Binh bộ hai” của Túc Khê cũng biểu thị đã hoàn thành, lại tăng thêm 2 điểm.

Hiện tại Túc Khê vẫn chưa nghĩ ra điểm mới phải mở khóa ở đâu, sự vui mừng phấn khởi tạm thời để lại.

Mà ngoại trừ nhậm chức ở Binh bộ hai, tên nhóc vẫn cần tiếp tục đến Thái Học Viện.

Thượng quan học sĩ đã vào ngục, tên nhóc tiếp tục nhàn rỗi đọc sách trong Thái Học Viện.

Nhân cơ hội này, tên nhóc vô cùng khát vọng kiến thức đã đọc rất nhiều sách trong Tàng Thư Các, xem đến trời đất tối sầm.

Có mấy lần trước khi Túc Khê thoát game, kéo tay áo của hắn giục hắn về ngủ, hắn cũng đồng ý, đợi sau khi Túc Khê biến mất lại quay người trở về.

Nhưng kết quả khi Túc Khê online vào ngày hôm sau, phát hiện tên nhóc đang ngủ ở Tàng Thư Các.

Nhìn thấy chiếc chiếu trải qua loa trên mặt đấy, ngủ với thường phục, trong tay tên nhóc còn cầm sách, quả thật nàng giận run cả người.

Phải làm gì nếu con trai mình nuôi dưỡng quá yêu học tập? Học đến nỗi mặt bánh bao cũng gầy đi!

Túc Khê không nỡ quấy rầy tên nhóc, dù sao tên nhóc cũng là người đứng thứ hai ở quan nha, muộn một lát cũng không có vấn đề gì, vì thế nàng đổi ra một tấm chăn lông cừu từ trong cửa hàng, nhẹ chân nhẹ tay định đắp lên cho hắn.

Sau khi đắp lên, Túc Khê lại cố gắng lấy đi quyển “con đường cai trị đất nước” trong tay tên nhóc.

Đúng lúc này, dưới bìa sách “con đường cai trị đất nước” lại rơi ra một quyển sách, “bịch” một tiếng đập xuống đất, suýt đánh thức tên nhóc, Túc Khê nhanh tay đỡ lấy.

Nàng ở ngoài màn hình có hơi buồn cười, tên nhóc cũng giống như khi nàng đi học, bọc một quyển tiểu thuyết dưới bìa môn Ngữ Văn, bìa môn Toán sao? Thật sự đáng yêu.

Nhưng lập tức, sau khi Túc Khê nhìn thấy quyển sách dưới bìa sách kia, liền im bặt.

….

Đó là một quyển “Gọi linh hồn sống lại” gần như đã cũ nát.

….

Túc Khê bên ngoài màn hình đặt điện thoại lên bàn, xoa lông mày, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ ánh trăng treo trên cao, nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, bởi vì chưa chuyển tới nhà mới, dưới lầu còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng vang của dòng xe cộ từ đường vành đai ba. Quay đầu lại nhìn vào trong phòng, điều hòa, chăn điện, máy tính, bởi vì đang mở nên phát ra âm thanh vù vù rất nhỏ.

Tất cả những điều này đều nhắc nhở nàng, cho dù tên nhóc không phải là nhân vật trong trò chơi, thì nàng và tên nhóc cũng là ở hai thế giới.

Nếu ở hai thế giới, sao có thể đứng chung một chỗ?

Việc có thể nhìn thấy nàng đối với tên nhóc, dường như là khát vọng khiến hắn ngày đêm không yên, nhưng lại không muốn để nàng biết, vì vậy luôn âm thầm tìm đọc các cách khác nhau. Nhưng chuyện này vốn dĩ không thể làm được, nàng cũng không thể tiến vào trong màn hình. Vậy nên việc để “hồn ma” gửi hồn người sống của tên nhóc, cũng hoàn toàn không thể đạt được.

Hiện tại tên nhóc đang mong mỏi bao nhiêu, sau này tới một ngày nào đó phát hiện ra tất cả mong đợi đều là hoa trong gương, trăng dưới nước, sẽ thất vọng bấy nhiêu.

Ngày đầu tiên khi Túc Khê mở trò chơi ra, nhìn thấy nhân vật trong trò chơi vác củi về căn phòng nhỏ nát bươm, cả người đầy vết thương, trong lòng không hề dao động, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương, khi đó nàng cũng không ngờ rằng, mình ngày ngày ở bên hắn, sẽ dần dần nảy sinh tình cảm không thể cắt đứt, đến bây giờ, chỉ nghĩ rằng hắn sẽ rất khó khăn, trong lòng nàng cũng hơi giằng co.

Từ nhỏ đến lớn, tên nhóc đã đủ khổ rồi, Túc Khê không muốn mình trở thành một trong những chuyện khiến hắn khổ sở.

…..

Bình Luận (0)
Comment