Chương 165
Bởi vậy ở trong Thái Học Viện, khi Vân Tu Bàng lại đến tìm tên nhóc, Túc Khê nhìn thấy đứa trẻ mập mạp này, trong lòng lại càng sinh ra ý nghĩ, chắc chắn phải để cho tên nhóc có bạn bè người thân ở thế giới đó.
Như vậy, có người bên cạnh tên nhóc, nàng sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Như vậy, mặc dù đến một ngày, cuối cùng tên nhóc phát hiện mình là một người ở thế giới khác, cách hắn một khoảng cách vĩnh viễn không thể gặp mặt, mà cũng chẳng phải “hồn ma” để có thể tiếp xúc, hắn cũng sẽ không phải khó chịu như vậy.
Nhưng vừa nghĩ như vật, trong lòng Túc Khê ngược lại có hơi chua xót.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, mình tận mắt nhìn tên nhóc lấy vợ và xây dựng sự nghiệp, có người gần gũi, mình sẽ không còn là người quan trọng nhất với hắn nữa. Thời gian của hắn được chia cho người khác, mỗi ngày không còn mong đợi mình xuất hiện, không còn lẻ loi tiễn mình thoát trò chơi…. Mình thật sự sẽ vui vẻ sao?
Mình vui vẻ hay không không quan trọng, Túc Khê lại nghĩ thầm, tên nhóc sống tốt tại thế giới đó là được.
Vân Tu Bàng muốn đi cùng tên nhóc, tên nhóc thấy đứa trẻ này lại đến đây, thật là đau đầu, nhanh chóng thu dọn túi xách, chuồn nhanh ra cửa bên của Thái Học Viện.
Nhưng hắn đã chuồn mất mấy ngày rồi, Vân Tu Bàng cũng không ngốc như vậy, hôm nay lại có thể chạy kịp tới cửa bên, lao đi thở hồng hộc: “Lục Hoán, ngươi đợi ta một chút, đi nhanh như vậy làm gì? Cha ta nói, để ta ở cạnh ngươi nhiều hơn!”
Trên màn hình, đỉnh đầu tên nhóc hiện lên dấu chấm lửng:…..
Lục Hoán đang định tăng nhanh tốc độ lại, bỏ mặc hắn, cơn gió bên cạnh người lại đột nhiên nhảy ra, kéo tay áo của hắn, yên lặng lôi hắn, không cho hắn đi.
Lục Hoán: “......”
Bước chân của hắn dừng lại theo mong muốn của Túc Khê, nhưng vẻ mặt lại không vui vẻ.
Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Vân Tu Bàng phía xa, đá hòn đá dưới chân, giọng nói buồn bực: “Ngươi lại muốn chơi với đứa trẻ mập mạp kia sao?”
Túc Khê ở ngoài màn hình sợ hắn hiểu lầm là mình để ý tới đứa trẻ mập mạp hơn, vội vàng nắm tay áo bên phải của hắn, lại đẩy lưng hắn, đẩy nhẹ hắn về phía đứa trẻ mập mạp, lo lắng biểu đạt một loạt ý nghĩ.
Tên nhóc cực kỳ thông minh, cũng hiểu ngay lập tức, nói: “Ngươi muốn ta chơi với đứa nhỏ mập mạp kia?”
Túc Khê bên ngoài màn hình quả thật muốn giơ ngón tay cái lên với tên nhóc, tên nhóc ngươi đúng là máy đọc suy nghĩ của ta nha!
Nhưng tên nhóc xem ra vẫn không vui vẻ lắm, mi hắn cụp xuống suy nghĩ, một lúc lâu sau, mới rầu rĩ nói: “Ta biết rồi.”
Vân Tu Bàng vất vả đuổi theo, lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nói: “Ngươi, vì sao ngươi đi, đi nhanh như vậy, hôm nay, ta cũng phải, đến quan nha một chuyến, có thể đi cùng với ngươi không?”
Lục Hoán liếc mắt nhìn hắn một cái, ngược lại thật hiếm khi không quay đầu bỏ đi, mà nói: “Tùy ngươi.”
Vân Tu Bàng lập tức xúc động, sánh bước đi cùng Lục Hoán trên phố.
Bởi vì tính cách yếu đuối của hắn, nên không có bạn bè nào ở Thái Học Viện, còn bị người khác ức hiếp, hiện tại đi cạnh Lục Hoán, cuối cùng hắn cũng cảm thấy đã trở thành bạn bè của người này, trong lòng có cảm giác vô cùng phấn khích, vì thế không ngừng hỏi Lục Hoán những câu hỏi về bài giảng hôm nay của học sĩ.
Lục Hoán trả lời từng câu một, trên mặt cũng không hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
Vân Tu Bàng vừa mừng rỡ, vừa cảm động.
Mà Túc Khê bên ngoài màn hình nhìn thấy, cũng có cảm giác yên tâm vui mừng của người mẹ già.
Đợi đến khi tiễn Vân Tu Bàng đi, tên nhóc trở về trong quan xá.
Hắn ngồi xuống pha một ấm trà, uống hai ngụm, giống như nói chuyện với Vân Tu Bàng rất tốn sức, miệng lưỡi khô khốc.
Túc Khê hơi áy náy, con trai, phải chơi với một bạn học kém, khó khăn cho ngươi rồi.
Sau đó, cả buổi tên nhóc không nói chuyện.
Hắn im lặng một ở một chỗ, đỉnh đầu không ngừng hiện ra “……”, như là đang đắn đo điều gì, nhưng lại chậm chạp không mở miệng được.
Gần tối, ánh sáng trong trò chơi dần dần mờ tối, ánh tà dương trong quan xá xuyên qua cửa sổ giấy mỏng, rơi vào giữa đôi lông mày của hắn, đôi mắt hắn cỏ vẻ hơi cay cay.
Túc Khê vỗ lên đầu hắn, ý muốn hỏi – sao vậy?
Tên nhóc cúi gằm gương mặt bánh bao của hắn, mím môi, im lặng một lúc lâu, mới không nhịn được hỏi.
“Ngươi…. ngươi cảm thấy tình cảnh của ta và Vân Tu Bàng giống nhau, nổi lên lòng thương hại, để hắn trở thành ta thứ hai, việc này khiến cho ta, khiến cho ta….”