Chương 166
Nói đến phần sau, hắn không nói được nữa, như lại hơi bối rối, mi mắt run rẩy, đứng dậy đi vào trong sân.
Ánh tà dương trong viện rơi trên người tên nhóc, chỉ có một tên nhóc nhỏ bé, bóng dáng cũng nhỏ xíu.
….Túc Khê ngẩn ngơ, thật sự không ngờ tới tên nhóc lại nghĩ như vậy.
Thì ra hắn nghĩ rằng, mình để hắn chăm sóc Vân Tu Bàng hơn một chút, là vì muốn biến đứa nhỏ mập mạp ấy thành hắn thứ hai, đồng cảm với đứa nhỏ mập mạp sao? Hiểu lầm này thật lớn!
Túc Khê nhanh chóng chuyển giao diện ra sân, nghĩ mọi cách để giải thích, trò chơi này thật là không công bằng, tên nhóc nói với mình còn có khung đối thoại, còn mình phải đủ một trăm điểm mới có thể nói chuyện với hắn! Chơi xong trò chơi này, Túc Khê cảm thấy mình sắp trở thành kẻ câm chỉ có thể khua tay múa chân!
Tên nhóc vẫn ở trong sân tiếp tục đau khổ, nàng gãi đầu, nhìn thấy trong góc phòng có một đống củi, lập tức kéo tên nhóc đến trước mặt đống củi.
Đỉnh đầu tên nhóc hiện lên dấu chấm hỏi đau buồn:?
Túc Khê rút ra một que từ trong đống củi, để trước mặt tên nhóc, nghĩa là – nhìn thấy không, nhiều củi như vậy, mẹ chỉ cần một que.
Tên nhóc dường như không hiểu được ý của nàng, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, giữa hai đầu lông mày vẫn phảng phất đau thương.
Túc Khê sốt ruột, đặt lại cái này về chỗ cũ, lại rút ra hai cái khác từ trong đống rơm củi, một que củi cao gầy, một que củi to béo, đứng trước mặt tên nhóc.
Sau đó, vèo một cái ném bay que củi “béo” kia đi, ý là – nhìn thấy không, mẹ không cần đứa nhỏ mập mạp, chỉ cần bánh bao gầy.
Khóe miệng tên nhóc dường như nhanh chóng khẽ nhếch lên, nhưng giây tiếp theo, lại cau mày, khoanh tay đứng đó, trên gương mặt bánh bao đau buồn, hỏi: “Ta không hiểu ý ngươi là gì.”
Túc Khê ngoài màn hình sắp phát điên: “Aaaaa!”
Nàng gãi đầu, lại đặt một que củi bên trái tên nhóc, đặt hai que củi bên phải. Sau đó, để cho que bên trái đứng một mình, quăng hai que củi bên phải ra ngoài sân.
Lần này, đuôi lông mày của tên nhóc giật giật, dường như đã hiểu, suy nghĩ một lát, mới chậm rãi hỏi: “Ý của ngươi là, ta là duy nhất?”
Túc Khê điên cuồng kéo tay trái của hắn.
Tên nhóc đứng bất động trong màn hình, nhưng khóe miệng nhếch lên làm thế nào cũng không nén được, vành tai ửng đỏ, đôi mắt còn rực rỡ hơn ánh tà dương, thản nhiên nói: “Ồ, vậy sao?”
Hắn thản nhiên nói như vậy xong, nhưng đỉnh đầu lại hiện ra một bong bóng màu trắng vô cùng vui sướng – “Ta biết mà.”
Túc Khê:…
Con trai, có phải ngươi đùa giỡn quá trớn rồi không hở.
Sau khi nói ra, hiển nhiên tên nhóc không còn thái độ thù địch với Vân Tu Bàng nữa, cũng không từ chối Vân Tu Bàng đi theo hắn sau giờ tan học nữa, hai người cùng nhau đi trên đường, hắn còn có thể tốt bụng giải thích một vài kiến thức mà các học sĩ đã giảng.
Đương nhiên Vân Tu Bàng được sủng ái mà lo sợ, trên gương mặt hoạt hình của đứa nhỏ mập mạp đã vui vẻ như nở hoa, đôi mắt nhỏ cũng híp lại thành một đường.
Còn Túc Khê ở bên ngoài màn hình nhìn thấy tên nhóc độc lai độc vãng quanh năm, cuối cùng bên cạnh cũng có thêm một người bạn nhỏ mập mạp, cũng vô cùng vui mừng, đáng lẽ phải như thế này từ lâu rồi!
Lục Hoán nhậm chức ở Binh bộ hơn hai tháng, không chỉ giải quyết hai vấn đề phiền toái lâu năm của Binh bộ.
Không khí của toàn thể Binh bộ hai đã được cải thiện rõ rệt.
Lúc trước Binh bộ hai không có trật tự như một đống cát rời rạc, mặc dù chủ sự B và chủ sự A, hay các chủ sự khác đều có điểm mạnh riêng của từng người, nhưng lại không dùng vào chỗ cần thiết, trái lại cả ngày chỉ vì một vài chuyện an ninh trật tự nhỏ nhặt tầm thường mà rối tinh rối mù.
Còn bây giờ đã ngăn nắp trật tự, mỗi người làm nhiệm vụ của mình, trật tự và hiệu suất cũng cao hơn trước đây không ít.
Lang trung bộ hai nhìn thấy vậy, cũng báo với Binh bộ Thượng thư chuyện này.
--- Trong lòng Lang trung bộ hai cũng có tính toán riêng. Thiếu niên Lục Hoán này có năng lực là chuyện không thể chối cãi, các vị chủ sự của bộ hai đều nhìn ra, hoàn toàn không thể xóa bỏ công lao của hắn.