Chương 169
Đương nhiên, hiện tại cũng chưa phải nói chuyện cưới gả, nhưng nếu có thể bồi dưỡng một chút tình cảm, sau này có thể có người làm bạn bên cạnh tên nhóc, người mẹ già như nàng cũng không đến nỗi quá lo lắng.
Với lại như vậy, hắn sẽ không còn cả ngày nhớ mong mình mau chóng xuất hiện, cũng sẽ không còn bởi vì mình quá ba ngày không xuất hiện, mà trở nên rầu rĩ không vui, mất hồn mất vía.
Tưởng tượng như vậy, mặc dù trong lòng Túc Khê có chút phiền muộn rằng một ngày nào đó đứa nhỏ sẽ trưởng thành, một ngày nào đó đôi cánh sẽ cứng cáp, con trai gả ra ngoài như bát nước hắt đi, nhưng nhìn chung, vẫn vui mừng cho tên nhóc, hơn nữa, còn có một chút kích động đến từ tâm tình của một bà mẹ sắp có con dâu.
Nàng thấy tên nhóc sắt thép thẳng nam này vẫn còn đi về phía trước với vẻ mặt thờ ơ, không nhịn được túm tay áo hắn.
Lục Hoán tưởng nàng có chuyện gì, dịu dàng cúi đầu, chậm hơn Binh bộ Thượng thư nửa bước, cất lên giọng nói nhẹ nhàng với bên cạnh: “Sao thế?”
Túc Khê túm phía sau tay áo hắn, ý bảo hắn xoay người quay đầu lại nhìn.
Lục Hoán liền nghe lời xoay người qua.
Hắn liếc mắt nhìn chỉ thấy xe ngựa của con gái Binh bộ Thượng thư ở phía xa, cô gái ấy còn đang vén rèm xe nhìn về phía hắn với sắc mặt đỏ bừng, thấy hắn ngoái đầu lại nhìn, lập tức thẹn thùng thả rèm xuống.
Ban đầu Lục Hoán không hiểu ý của “hồn ma” bên cạnh.
Thấy “hồn ma” túm đầu ngón tay của hắn, kích động đong đưa với biên độ nhỏ, hắn cảm nhận được làn gió mỏng manh mà kích động, trong mắt còn không nhịn được lộ ra nét cười.
Nhưng khi hắn nhìn lại xe ngựa đằng xa, rồi nhìn lại xuống tay áo đang kích động bay múa của mình, trong phút chốc hắn hiểu được ý của “hồn ma” –
Hắn lập tức cứng đờ cả người.
….
Xung quanh tĩnh lặng, dường như binh lính khó hiểu vì sao Viên ngoại lang lại dừng chân, cứng ngắc như phiến đá.
Lục Hoán không nói chuyện một hồi lâu. Trong lòng hắn đã từ lâu dần dần mọc lên một ít trạng thái tinh tế, bị hắn cố hết sức kiềm chế, mạnh mẽ đến đáng sợ, thậm chí có chút cảm xúc bệnh hoạn, tại một giây này, giống như đột nhiên bị đổ một chậu nước lạnh xuống, khiến hắn lập tức lạnh lẽo cả người.
Trong lòng hắn rơi thẳng xuống, vỡ thành từng mảnh.
Bỗng nhiên hắn hiểu ra một chuyện, hắn đăm chiêu suy nghĩ, có lẽ chỉ là một mình hắn ám ảnh. Còn nàng đối với hắn, có yêu quý, có quan tâm, nhưng chỉ duy nhất không có, không có ---
Lục Hoán cắn chặt răng, không cam lòng hỏi: “Ngươi cảm thấy nàng rất tốt, muốn để ta nhìn qua?”
Giọng nói hắn nặng nề.
Tay trái bị lôi kéo đầy hào hứng.
….
“Chẳng lẽ ngươi, muốn làm mối cho ta?” Trong giọng nói của hắn có chút cứng ngắc khó nhận thấy.
Túc Khê ngoài màn hình cảm giác tên nhóc dường như không quá hào hứng, nhưng mà – có cái gì không hài lòng chứ, nàng để Vân Tu Bàng làm bạn với tên nhóc, tên nhóc ghen thì nàng có thể hiểu, dù sao Vân Tu Bàng cũng là một đứa bé trai. Nhưng mà cô con gái này của Binh bộ Thượng thư xinh đẹp như hoa, chỉ là một em gái, dù sao tên nhóc cũng không thể nghĩ mẹ mình là một con quỷ háo sắc, nam nữ ăn tất chứ?
Nàng cũng không kéo tay áo trái của tên nhóc nữa.
Nhưng tên nhóc trên màn hình không biết bị làm sao, bông nhiên lộ ra vẻ mặt tái nhợt, phất tay áo bước đi.
Túc Khê: “….”
Quãng đường sau đó, bầu không khí giữa hai người có chút gượng gạo.
Đương nhiên, có lẽ đó chỉ là cảm giác của riêng Túc Khê, tên nhóc tuy nói hắn không giận, nhưng quãng đường sau đó, hắn lại không nói một lời, vô cùng trầm mặc, khuôn mặt bánh bao rủ xuống, không biết đang nghĩ gì.
Túc Khê ngoài màn hình có chút khó xử, cảm thấy hắn vẫn đang giận, nhưng lại hoài nghi đó là cảm giác sai của bản thân…. Suy cho cùng thì trên đầu của tên nhóc trên màn hình cũng không hiện lên bong bóng trắng biểu đạt cảm xúc, hơn nữa hắn còn chốc chốc liếc nhìn tay áo trái, ý nỏi mình đi nhanh theo hắn.
Thấy tên nhóc nhỏ xíu trên màn hình, đi giữa lều bạt đóng quân, đường phía trước rất hẹp, bóng lưng của một mình hắn toát lên cảm giác cô độc, mặt Túc Khê khó hiểu, trên đầu dần hiện ra mấy dấu chấm hỏi.
Nàng không hiểu, nàng đã làm gì? Nàng chỉ là kéo tay áo của tên nhóc, cho hắn xem những cô nương xinh đẹp.