Chương 170
Lùi một vạn bước nữa mà nói, cho dù tên nhóc không thích cô nương nhà người ta, bây giờ cũng không muốn nhắc đến chuyện hôn nhân, thế thì nhìn một cái có làm sao? Cũng không phải chịu thiệt.
Người chịu thiệt là cô nương nhà người ta chứ?
Chẳng lẽ là ngại rồi sao? Nhưng nhìn không giống vậy, tên nhóc không đỏ mặt. Tuy hắn cúi đầu không nói gì, nhưng Túc Khê có thể phân biệt được cảm xúc của hắn.
Vậy có lẽ nào hắn đang cảm thấy nàng lo chuyện bao đồng không?
Túc Khuê nhớ lại bản thân xin nghỉ học về nhà, ở dưới lầu tiểu khu, nghe thấy mẹ nàng vừa nhảy điệu nhảy quảng trường, vừa nói chuyện với dì, gán ghép nàng và Hoắc Kinh Xuyên, nói cái gì mà thanh mai trúc mã sau này vừa đúng thành thông gia, tâm trạng của nàng cũng rất phiền rất tệ, cảm thấy mẹ nàng nói vô lý, đây đều là chuyện không đâu vào đâu cả.
Túc Khê nghĩ vậy, ngay lập tức cũng cho rằng bản thân ban nãy có hơi nhiều chuyện, những gì mình không muốn thì không nên đổ cho người khác, đạo lý này được thầy cô dạy bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ nàng lại không hiểu?
Nàng nghĩ, có lẽ tạm thời không nên nhắc lại chuyện này nữa, thuận theo tự nhiên thôi.
Tên nhóc có ngoại hình hào kiệt phi phàm, tương lai tam cung lục viện, còn sợ thiếu vợ sao?
Tuy tự mình kiểm điểm lại một lượt, nhưng Túc Khê vẫn cảm thấy có chút buồn phiền.
Nàng hiện tại cũng thấu hiểu đôi chút, mỗi lần mẹ nàng và dì Hoắc hứng khởi bàn luận về nàng và Hoắc Kinh Xuyên thanh mai trúc mã, lúc nàng đầu không ngoảnh lại để lại một câu nói cho mẹ: “Đừng làm mai cho con nữa, không có kết quả đâu, con của mẹ chuyên tâm học tập, không đến ba mươi tuổi quyết không kết hôn.” Cảm giác của mẹ nàng lúc ấy như thế nào, giờ nàng có hơi hiểu rồi….
Cũng giống như nàng hiện tại, có một loại cảm giác hơi hoang mang, rồi lại bất đắc dĩ, kiểu “con cái lớn rồi, có suy nghĩ riêng của nó rồi, chẳng nghe lời cha mẹ nữa rồi”.
Túc Khê không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, nhưng Lục Hoán mím chặt môi, mặt mày ủ rũ, trong lòng vẫn còn đang có chút khó chịu
Trước đó, trong lòng hắn tuy sớm đã nảy sinh dục vọng độc chiếm với nàng, nhưng hắn chưa từng suy nghĩ nhiều, hoặc nói cách khác chỉ là thứ dục vọng ấy đã bị hắn gắng sức kiềm chế lại, không dám suy nghĩ sâu hơn.
Suy cho cùng, nàng có thể xuất hiện bên cạnh hắn, cùng hắn đi trên con đường bùn lầy khó khăn này, đối với hắn mà nói đã là một sự cứu rỗi rồi. Hắn nếu còn có ước mơ, thì chỉ là mong nàng có thể vĩnh viễn không biến mất, vĩnh viễn không rời xa, và, sẽ có một ngày có thể giúp nàng tìm thấy một cơ thể thích hợp để sống nhờ vào——
Những điều này đã trở thành tham vọng rồi.
Tuy nhiên thấy nàng kích động như vậy bảo hắn đi xem nữ tử khác, hưng phấn làm mai cho hắn đến thế, lòng hắn vẫn giống như bị kẹt một chiếc gai, không dịch lên cũng không dịch xuống được.
Hắn nhìn xuống chiếc giày dưới chân, thầm nghĩ:
Nàng vô cùng vui vẻ muốn đẩy hắn cho người khác, là vì đồi với hắn chỉ có sự đồng tình và thiện ý thôi sao?
Nàng đối với hắn, không giống hắn chỉ hận không thể giấu nàng đi, mà là không chút dục vọng chiếm lĩnh nào sao?
Nếu như có một ngày, nàng phát hiện những tâm tư tăm tối được cất giấu cẩn thận trong lòng hắn, thì sẽ đối xử với hắn ra sao? ——Sẽ rời đi, hay là——
Lục Hoán nghĩ đến điều này, mí mắt chợt giật nhẹ, dường như có chút khó thở.
Cổ họng hắn se lại, nhìn xuống ống tay áo trái của mình, trong lòng hạ quyết tâm, bất kể có thể nào đi nữa, trước khi chưa thể giúp nàng tìm được cơ thể, chưa thể bảo đảm nàng vĩnh viễn không biến mất, không thể tiết lộ nửa phần những tâm tư trong lòng kia.
……
Hai người vừa đi vừa theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, đi đến nơi đóng quân.
……..
Nơi đóng quân ngoài kinh thành là những tân binh mới chiêu mộ những ngày trước, đang đóng quân tại đây, đợi chỉ huy của phủ tướng quân và Binh bộ. Vì vậy những binh sĩ này không phải tất cả đều được đào tạo bài bản, mà vẫn còn chút lộn xộn, lều ở tứ phương đều loạn thành đống, bên ngoài là những đống lửa vẫn chưa cháy hết.
Lục Hoán định thần lại, xác nhận người bên cạnh vẫn đang đi theo mình, đi theo Lang trung bộ hai đến sân bắn cung.
Lần này tuy nói là đến tuần tra, nhưng Lục Hoán biết, sợ rằng không đơn giản như vậy.
Con gái Binh bộ Thượng thư tuyệt đối không phải trùng hợp khi xuất hiện ở đây, e rằng Binh bộ Thượng thư cố tình mang nàng đến đây. Như vậy, mục đích là gì?
Lục Hoán ngước mắt, dường như không để ý, đưa mắt về phía lầu gác cao cách sân bắn cung không xa, trên lầu gác cao kia rõ ràng có một bức bình phong—— không biết ai đang ở đằng sau.