Chương 171
Lang trung bộ hai bảo hắn đợi ở sân bắn cung một lát, sau đó được một binh sĩ gọi đi, sau khi rời đi một lúc, thì lại quay trở về, theo sau là bốn người đàn ông trong quân ngũ to lớn mặc quần áo đen sẫm.
Trong đó có ba người đeo mũi tên đằng sau, cầm cung tên, khí chất ngút trời, cách bắn này Lục Hoán tuy trước nay chưa từng thấy qua, nhưng hắn đảo mắt qua một lượt, chỉ thấy ba người mặc đồ đen này có hình thêu lần lượt là báo, gấu, sói, chức vị trong quân đội chắc lần lượt là Trung lĩnh quân tam phẩm, Võ vệ quân tứ phẩm, Hộ vệ quân lục phẩm.
Người còn lại thân hình dũng mãnh, cũng là một người tài giỏi, phong là Trung lang tướng tứ phẩm.
Những người này trong quân Trấn Viễn, đã xứng là nòng cốt trong quân doanh, hôm nay thế mà đều được phái sang đây, trong mắt Lục Hoán lóe lên chút hoài nghi—— Trấn Viễn tướng quân và Binh bộ Thượng thư cũng quá xem trọng bản thân rồi.
Bốn người kia cứ nhìn chằm chằm vào Lục Hoán, xếp thành một hàng trên sân bắn cung, Lang trung cười gọi Lục Hoán: “Nghe nói Viên ngoại lang thiếu niên tài giỏi, một tháng trước trong cuộc đi săn ở núi Thu Yên đã giết chết sói tuyết đầu đàn, được hoàng thượng ban thưởng, bốn vị đại ca này là muốn đến thỉnh giáo Viên ngoại lang một chút, không biết Viên ngoại lang có dám thi đấu cưỡi ngựa bắn cung và thương pháp với họ không?”
Lục Hoán còn chưa đồng ý, Túc Khê ngoài màn hình đã đơ ra rồi, đây không phải là đang bắt nạt người sao?
Bốn vị hảo hán này khỏe mạnh đến mức sắp chen ra ngoài màn hình rồi, như kiểu một quyền đấm chết một người, mặc dù trong đó, ba người cao đều vẫn chưa cao bằng tên nhóc, nhưng nói đến chiều rộng, tên nhóc ở trước mặt bọn họ có cảm giác quá mỏng manh! Tráng niên nam tử ba mươi mấy tuổi, còn muốn thi cưỡi ngựa bắn cung và thương pháp với tên nhóc mười mấy tuổi? Có còn chút mặt mũi không?
Túc Khê tuy biết bản thân ngoài màn hình có thể giúp trên nhóc một chút, nhưng Lang trung này còn chưa nói rõ thi thế nào, vì vậy nàng khó tránh có chút lo lắng, vô thức chạm vào ngón tay tên nhóc.
Chuyến đi quân doanh hôm nay, chính là hồng môn yến để kiểm tra tên nhóc đây mà.
Lục Hoán cảm nhận được nàng đang ngoắc tay mình, dường như là lo lắng và hồi hộp thay mình, cái sự u ám trong lòng vì chuyện lúc nãy ngoài doanh trại mới dần giảm bớt đi phần nào.
Môi hắn nhếch lên, nói với bốn người kia: “Mời”
Túc Khê ngoài màn hình rung rung hai chân, được rồi, trận tỉ thí này trốn không được rồi.
Ba người muốn tỉ thí cưỡi ngựa bắn cung cùng hắn, tự mình đem binh lính đến, binh lính dắt ngựa đến, mang theo một cây cung Phượng Vũ. Kể cả mũi tên cũng vô cùng sắc bén.
Lần này Lục Hoán đến, nhưng không lường trước được người sau bức bình phong lại có ý định như vậy, vì vậy chỉ đem theo ngựa, chứ không hề đem theo cung tên và kiếm.
Lang trung mỉm cười nói: “Không hề gì, ta đã có chuẩn bị trước.”
Nói xong, hắn vẫy tay, không lâu sau có hai binh sĩ mang đến ba mũi tên, một thanh trường kiếm.
Túc Khê và tên nhóc nhìn về phía ba mũi tên và thanh trường kiếm kia, trầm mặc trong giây lát: “…”
Trận tỉ thí lần này, chắc chắn là cố ý muốn làm khó dễ hắn rồi, hắn muốn tránh cũng không tránh được.
Nếu thực sự là muốn kiểm tra hắn, vậy tại sao trong ba mũi tên đưa tới, chỉ có một mũi tên là sắc bén không bị hỏng, còn hai mũi tên còn lại, một cái bị thiếu lông vũ, một cái đầu mũi tên đã rất cùn và nặng, chỉ sợ bắn đi không đến năm mươi mét, thì đã rơi xuống dưới đất vì quá nặng.
Còn thanh trường kiếm kia, thay vì nói là trường kiếm, thì nói nó là một thanh sắt dẹt không có chuôi.
Túc Khê ngoài màn hình có chút lo lắng, thế này thì sao mà đấu lại được?
Còn bốn vị tướng lĩnh đứng đối diện đang trừng trừng nhìn vào tên nhóc, trong đó vị Trung lang tướng tứ phẩm lạnh lùng nói một tiếng: “Các thế tử trong kinh thành đa số đều thịt mềm da mịn, không dám tỉ thí với chúng ta, cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà, nếu sinh ra đã cao quý, thì đừng nên đến nơi quân doanh xen vào chuyện thô lỗ, trực tiếp vào cung làm quan văn vô dụng là được rồi!”
Vị Trung lang tướng mình hổ thân gấu này xem ra rất khinh thường người học văn.
Mũi tên này là do Trấn Viễn tướng quân sắp xếp, Lang trung bộ hai cũng không ngờ, thế mà lại làm khó đến mức này. Xem ra những lời đồn về Trấn Viễn tướng quân không ưa Phủ Ninh Vương không phải là không có căn cứ.
Hắn nhìn hình dáng ba mũi tên chế tạo qua loa, có chút đau đầu, mở miệng định nói đỡ, dù gì, nói thế nào thì Lục Hoán cũng tính là cấp dưới đắc lực của hắn, nếu hôm nay chịu thiệt trước mặt, thì hắn chắc chắn cũng sẽ bị mất mặt.