Chương 173
Người này nghiêm túc thận trọng, nhìn lướt qua cậu nhóc ở bên này, lúc này hai chân nhanh chóng giữ chặt vào bụng ngựa, rồi nhảy một cái đứng lên lưng ngựa, dễ dàng ngồi cố định trên lưng ngựa, thân hình vững vàng.
Túc Khê bên ngoài màn hình:...
Chiêu thức bắn cung của tướng lĩnh cổ đại đều nhiều và hoa hỏe như vậy sao?
Chỉ thấy Trung lĩnh quân tam phẩm phi ngựa chạy như bay.
Cùng lúc đó, hắn đứng trên lưng ngựa, nheo một mắt lại, nhìn chằm chằm vào hồng tâm cách xa hơn trăm mét, kéo cung.
Chỉ nghe mũi tên phát ra một tiếng kêu “vèo” sắc nhọn trong không trung.
Không hề bất ngờ, cắm vào giữa hồng tâm.
Chẳng biết lúc nào ở bên ngoài sân bắn cung, có một đám binh lính tụ tập, thấy vậy thì reo hò cuồng nhiệt.
Không thể không nói, có thể vào lúc ngựa đang chuyển nhanh, trong tình huống trọng tâm đứng ở trên lưng ngựa không ổn định, vẫn có thể bắn trúng hồng tâm, quả thực rất có tài năng. Mặc dù Túc Khê đứng về phía cậu nhóc, nhưng cũng phải thừa nhận vị Trung lĩnh quân này rất có bản lĩnh.
Nhưng, nếu như không có bản lĩnh cũng không thể làm được đến chức võ tướng tam phẩm trong quân đội được.
Sau khi vị Trung lĩnh quân kia bắn một mũi tên vào giữa hồng tâm, lập tức quay ngựa lại, quay đầu nhìn về phía cậu nhóc.
Ngoài ra hai vị cung tiễn thủ kia cũng nhìn về phía cậu nhóc, ý châm biến trong mắt không cần nói cũng biết.
Trong tình huống này, Túc Khê căn bản không có cách nào giúp đỡ được.
Dưới sự chứng kiến của mọi người thế này, nàng không thể cầm mũi tên bắn tới bia được, nếu như vậy chỉ sợ toàn bộ doanh trại đều sẽ nghĩ là có ma quỷ, hơn nữa còn có thể gây ra hậu quả không tốt cho cậu nhóc.
Nàng thấy cậu nhóc không nhanh không chậm thúc vào bụng ngựa, thúc con ngựa trắng như tuyết từ từ tiến lên phía trước, sau đó giương cung —
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào cảnh này.
Tim Túc Khê đập thình thịch, như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực luôn rồi.
Nàng thấy sắc mặt cậu nhóc điềm tĩnh, cặp mắt đen kịt bình tĩnh, dường như đã định liệu trước tình hình, nàng mới thoáng yên tâm.
Nhưng một giây sau, mũi tên từ trường cung của cậu nhóc bay ra ngoài, vẫn chưa tới năm mươi mét trên không trung, chợt “vèo” một tiếng, loạng choạng cắm xuống mặt đất.
“....”
Túc Khê:...???
Chờ chút, chẳng lẽ tên nhóc đã dự tính cả rồi sao?
Biết rõ mũi tên sẽ rơi xuống đất, nên mới không nhanh không chậm giương cung lên bắn, dáng vẻ kiêu ngạo đơn độc nhưng khí chất bức người này là sao đây? Chỉ là làm cho nàng nhìn thôi sao?
Trên sân bắn cung sửng sốt một lúc, sau đó một trận châm chọc cười nhạo bùng nổ.
Bốn vị tướng lĩnh nhanh chóng liếc nhìn cậu nhóc, khóe môi khinh bỉ cong lên, đám quân lính bên ngoài sân bắn cung vốn không dám cười nhạo Viên ngoại lang Binh bộ tòng ngũ phẩm, nhưng trận đầu này sự chênh lệch là quá lớn, bọn họ thực sự không nhịn được che miệng cười lớn.
Chẳng lẽ thiếu niên này thực sự tay trói gà không chặt, lần trước đứng thứ nhất trong cuộc săn bắn trên núi Thu Yên chỉ là lợi dụng sơ hở thôi sao? Kỳ thực căn bản không có chân tài thật học?
Mặt Túc Khê đỏ lên, nhưng vẻ mặt cậu nhóc vẫn không chút động tĩnh gì.
Túc Khê nhịn không được đến xem cái mũi tên rơi trên mặt đất kia, chỉ thấy, đầu mũi tên vừa nãy cậu nhóc dùng hết rất cùn và nặng, mũi tên này dù cho có dùng lực lớn hơn nữa, nên dù có giương cung bắn, cũng không thể có cự ly bắn quá xa, có thể nói trong ba mũi tên, mũi tên này là bết bát nhất, kém phần thắng nhất.
Túc Khê vốn cho là cậu nhóc muốn dựa vào mức độ thiếu hụt của ba mũi tên, dùng mũi tên sắc bén nhất thi đấu với Trung lĩnh tướng tam phẩm, dùng mũi tên không có lông đuôi thi đấu với vị Vũ vệ quân tứ phẩm kia, rồi dùng mũi tên cùn thi đấu với Hộ vệ quân lục phẩm. Nhưng không ngờ cậu nhóc lại dùng phương pháp trái ngược.
Lúc này Túc Khê mới phản ứng lại và hiểu ra dụng ý của cậu nhóc:
Đây không phải Điền Kị đua ngựa sao?
Trong lịch sử Yến quốc không có quãng thời gian này, các vị võ tướng cao cấp trong quân đội này cũng chưa chắc đã nhận biết được mấy cái này, khẳng định là không thể dự liệu tới.
Xem ra những ngày tháng học hành rèn luyện cật lực trước đó, cậu nhóc đã lật cuốn Sử ký đến mục nát luôn rồi, thành thạo rất nhiều âm mưu thủ đoạn để đánh trận.
Túc Khê mới vừa rồi còn rất lo lắng, nhưng lần này lập tức cảm thấy cậu nhóc đã nắm chắc phần thắng.
Ở một nơi xa trên lầu cao, sau tấm bình phong, sắc mặt của Trấn Viễn tướng quân đã chuyển sang màu xanh rồi, nổi giận với Binh bộ Thượng thư ngồi bên cạnh, nói: “Đây chính là ứng cử viên thích hợp theo như lời ngươi nói sao? Ngay cả lực giương cung cũng không có, làm sao dẫn binh đánh trận được?”