Chương 175
Túc Khê nhìn thấy cậu nhóc ném keo dán dùng để dán chuồng gà vào cái túi trên lưng ngựa, nàng: “...”
Trận tỉ thí này qua đi, vẻ mặt của mọi người trong màn hình đều thay đổi, đám bính lính không nắm chắc được tình thế tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào, mà vẻ mặt ba vị cung tiễn thủ kia lại khẽ biến đổi, tất cả đều sẵn sàng đón quân địch như trên trận địa.
Bọn họ vừa nãy chỉ chăm chăm khinh bỉ tên nhóc, nhưng lại không phát hiện, mũi tên mà hắn dùng lúc đấu với Trung lĩnh quân tam phẩm lại là mũi tên cùn, nặng, không vững vàng, chính là mũi tên bết bát nhất, khó thắng được nhất. Mà vào lúc lục phẩm ra trận, lại dùng mũi tên thiếu đuôi, không có lông vũ ở đuôi.
Nói cách khác, bây giờ trong tay mũi tên còn lại trong tay hắn là mũi tên hoàn hảo, sắn bén, không chút tổn hại?
Cứ như vậy, giữa hắn và Vũ vệ quân tứ phẩm, không có mũi tên nào nổi trội hơn, mà phải dựa vào kỹ thuật để phân thắng bại.
Chuyện mũi tên xuyên qua mũi tên khác khi nãy quá mức dọa người, trong lòng Vũ vệ quân tứ phẩm còn chưa ra trận cũng có chút bối rối, thế nhưng hắn cật lực không biểu hiện ra bên ngoài, vẫn vênh váo tự đắc đứng ra, nói với Lục Hoán: “Xin mời”.
Mà bên này, trên lầu cao, đuôi lông mày của Trấn Viễn tướng quân vừa nhích lên, vẻ mặt cũng đã thay đổi một chút.
...
Mũi tên sau cùng.
Vũ vệ quân tứ phẩm lần thứ hai thảm bại.
Khi không bị người khác cố ý phá rối mũi tên, mọi người mới thật sự thấy rõ sự chênh lệch của Lục Hoán và mấy người này.
Hộ vệ quân lục phẩm không cần phải nói, thua xa Lục Hoán gấp mấy trăm lần, đã sớm là bại tướng dưới tay.
Mà Vũ vệ quân tứ phẩm, tuy rằng cũng bắn trúng hồng tâm, thế nhưng chàng thiếu niên bên cạnh hắn giương cung bắn tên, nhẹ nhàng nhưng lại bách phát bách trúng, xuyên thấu hồng tâm.
Bị đánh bại không có chút hồi hộp nào.
Đến lúc này, trên lầu, vẻ mặt Trấn Viễn tướng quân lần lượt biến đổi, hắn và Binh bộ Thượng thư cũng đã biết, mưu lược của tên thiếu niên kia trong cuộc tỷ thí này.
Lấy dưới đối trên, lấy giữa đối dưới, lấy trên đối giữa.
Ván đầu tiên biểu hiện qua loa như vậy, để ba vị tướng lĩnh xem thường, mà ván thứ hai, trực tiếp hung hăng đánh mạnh, mượn ngoại lực, cướp đi mũi tên của kẻ địch. Đến ván thứ ba, thắng bại đã rõ!
Ba vị tướng lĩnh này tất cả đều là người lão luyện trong đội quân của Trấn Viễn tướng quân, mỗi một người đểu có thể một mình chống đỡ một phương, nhưng lại thua ở trong tay thiếu niên này.
Nếu hôm nay đơn giản chỉ là so sánh tài bắn cung, như vậy Trấn Viễn tướng quân có thể chỉ tán thưởng vị thiếu niên này là một cung thủ tuyệt vời, nhưng vị thiếu niên này lại còn bộc lộ mưu trí và tài trí hơn người, trong lòng hắn đã thay đổi cách nhìn đối với người thứ tử của Phủ Ninh Vương này, nhưng trên mặt lại —— sắc mặt của Trấn Viễn tướng quân có chút không dễ nhìn lắm, nói: “Lão phu thua.”
Binh bộ Thượng thư tuy chưa từng tiếp xúc qua vị thế tử của Phủ Ninh Vương này, nhưng không biết vì sao, từ bản lĩnh chỉnh lý Binh bộ của hắn một hai tháng nay, đã cảm thấy hắn tuyệt đối không phải là người bình thường. Cho nên kết quả hôm nay, Binh bộ Thượng thư cũng không có gì bất ngờ.
Hắn vuốt ria mép, vẻ mặt hơi trêu chọc, nói với Trấn Viễn tướng quân: “Đề nghị tối hôm qua, ý đại tướng quân như thế nào?”
Trấn Viễn tướng quân lại nhìn về phía Lục Hoán trên sân bắn tên, trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt vẫn cứ biểu hiện vẻ không cam tâm tình nguyện, ho một tiếng, vô cùng miễn cưỡng nói: “Bỏ đi, theo lời ngươi nói, có thể bồi dưỡng người này từ từ.”
...
Thi xong mũi tên cuối cùng, hình như không cần thi trận thứ tư với người thứ tư nữa, nếu dựa theo lời nói ban đầu của Trấn Viễn tướng quân, có thể thắng hai trận, coi như Lục Hoán đã thắng. Như vậy hôm nay, Lục Hoán đã hoàn toàn thắng lợi rồi.
Tình cảnh bây giờ của người thứ tư rất khó xử —— nếu không thể so tài, rất mất mặt, nhưng nếu so tài, không thể thắng một thiếu niên 15 tuổi, đây chẳng phải là càng mất mặt hơn sao?
Cũng may, rất nhanh, trên lầu cao có người đến nói với Lục Hoán: “Xin mời thế tử Phủ Ninh Vương.”
Lục Hoán rũ mắt nhìn người kia một lúc, lúc này mới thu cung, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, tóc dài đen láy rơi sau lưng. Hắn giao ngựa cho một thị vệ đi theo mình. Để người đó chăm sóc ngựa, lúc này mới đi theo người kia, trước khi đi vào, còn không quên liếc nhìn bốn phía, như là đang ra hiệu cho ai đi theo sau.
Đợi hắn đi rồi, trên sân bắn tên mới phát ra âm thanh hít vào một ngụm khí lạnh liên tiếp.
Trên màn hình của Túc Khê không ngừng hiện lên khung hội thoại của các binh sĩ ABCD...
“Trận thứ ba lúc nãy thực sự thắng quá nhanh, ta chưa thấy rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thực sự khiến người khác ngạc nhiên chính là trận thứ hai, Lục công tử làm sao cắt đứt được đuôi tên của Hộ vệ quân chúng ta chứ?”
“Xong rồi xong rồi, Hộ vệ quân bọn họ sầm mặt lại rồi, hôm nay trở về doanh trại, e là lại phải thao luyện một trận.”
“Lúc nãy ai gọi Viên ngoại lang đi vậy, Binh bộ Thượng thư sao? Ta nghe nói con gái út chưa xuất giá của Binh bộ Thượng thư cũng đến đấy.”
...