Chương 177
Cậu nhóc một thân trang phục mặt bánh bao đang tập trung suy nghĩ, tất cả tầm mắt đều chú ý vào con ngựa ở phía xa đang bị thị vệ dắt đi, chờ con ngựa kia vừa qua đến, hắn nhanh chóng sải bước xuống cầu thang, trong chốc lát biến mất không còn tung tích, mà Hàm Nguyệt lại ngẩng đầu lên, bên người đã trống rỗng chỉ còn gió lạnh.
Hàm Nguyệt ngổn ngang trong gió: “...”
Cậu nhóc không nghe thấy ——
Hắn thật sự không nghe thấy ——
Hắn xoay người lên ngựa, sốt ruột nhìn sang khoảng không bên cạnh, thấp giọng hỏi Túc Khê: “Ngươi vẫn còn ở đó chứ, lúc nãy vì sao không đi theo?”
Túc Khê chỉ tiếc mài sắt không nên kim:..
Cậu nhóc, ngươi soi gương đi, nhìn trên khuôn mặt bánh bao kia có viết “không rõ phong tình” bốn chữ lớn không?
Túc Khê lôi kéo ống tay áo cậu nhóc, Lục Hoán lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù biết nàng muốn đẩy hắn sang bên người con gái của Thượng thư, trong lòng hắn cũng rất cáu giận, nhưng hắn cũng biết mình không nên giận nàng chỉ vì một người không quá quan trọng. Ngoài trừ nàng, trong mắt hắn không khoan dung với người thứ hai.
Huống hồ, nàng cũng chưa chắc sẽ tức giận--- không chỉ sẽ không tức giận, có lẽ thật lòng thật dạ mừng cho hắn.
Lục Hoán nghĩ đến đây, mím mím môi, vừa quay đầu bị giội gáo nước lạnh...
Có điều, hôm nay Trấn Viễn tướng quân thay đổi thái độ đối với hắn rất nhiều, trong lời nói dường như có ý định muốn tiến cử hắn vào doanh trại quân đội, đi Bắc cảnh, mục tiêu này đúng với kế hoạch lúc trước của hắn và nàng, lại tiếp cận một bước. Túc Khê kích động ở trước bàn tính toán điểm số, trong lòng Lục Hoán cũng rất hài lòng.
Hai người cùng nhau trở về quan xá.
Trên đường nhiều người phức tạp, không tiện nói chuyện, chờ sau khi trở về quan xá, Lục Hoán rót chén trà uống giải khát, mới suy nghĩ làm sao mở miệng nói với nàng chuyện gửi hồn.
Lúc nàng không ở bên cạnh, hắn tìm đọc rất nhiều sách, tìm được một số cách, chỉ là hiện nay không biết là có thể thực hiện được hay không, còn phải dẫn nàng đi tìm vị thuật sư kia...
Mà Túc Khê đương nhiên không biết cậu nhóc đã tiến triển nhanh như vậy, vậy mà đã tìm ra cách, nàng còn đang suy nghĩ lời nói lúc trước “cô độc đến cuối đời” của cậu nhóc, cuối cùng là thời kì phản nghich hay là thật sự dự định làm một người cô độc đây, nói chung là vấn đề này làm nàng rất đau đầu.
Lục Hoán nhìn vào hư không, tâm trạng trong lòng cuồn cuộn--- nếu có thể thật sự khiến nàng xuất hiện ở trước mặt hắn, như vậy sẽ có một ngày, có lẽ những suy nghĩ kia trong lòng hắn cũng không phải là khó khăn để mở miệng như vậy.
Hắn muốn, lúc còn sống có thể nhìn thấy nàng một lần.
Hắn đang muốn mở miệng, bên ngoài bỗng nhiên có người đến kêu to, nói: “Viên ngoại lang, có người tặng đồ cho ngươi.”
Dòng suy nghĩ của Lục Hoán bị cắt đứt, nhíu nhíu mày, nói với “hồn ma” bên cạnh: “Ta đi lấy đồ, ngươi chờ ta một chút, đừng rời đi.”
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, trước khi ra cửa, còn nhìn lại từ xa, không yên tâm lại dặn dò một câu: “Ta đi một chút rồi về, thời gian nửa nén hương, ngươi đừng rời đi.”
Túc Khê buồn cười lướt qua tay áo của hắn, ra hiệu: Nhanh đi đi, ta không đi.
Lục Hoán đứng ở cửa nhìn lại nàng, bên trong mặt mày có chút bất đắc dĩ và loạn nhịp tim, ngừng một lát, mới ra cửa. Đúng rồi, hắn nghĩ thầm, hắn sở dĩ khát vọng khiến nàng lấy thực thể xuất hiện bên cạnh hắn như vậy, đơn giản là vì, hắn không nhìn thấy nàng, không sờ tới nàng, không đụng tới nàng, cũng không biết nàng khi nào sẽ biến mất, cảm giác này như là sự dằn vặt lo được lo mất, vĩnh viễn không có phần cuối...
Túc Khê ở trong phòng đợi một lúc, nhịn không được, đi theo ra ngoài sân, chỉ thấy cậu nhóc đứng trước mặt hai người hầu lạ mặt, trong tay cầm đồ vật, nói là túi thơm tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư tự tay may đưa tới---
Túc Khê:!!!
Nhưng mà một giây sau, cậu nhóc đóng cửa viện, như là vô cùng thiếu kiên nhẫn, mặt mày lạnh nhạt, cự tuyệt hai người ở ngoài cửa.
Túc Khê:...
Túc Khê âm thầm mắng, cậu nhóc đóng cửa, chỉ sợ là đã cắt đứt triệt để duyên phận giữa hắn và con gái Binh bộ Thượng thư rồi.
Đúng như dự đoán, nàng mở tình hình góc trên bên phải màn hình ra nhìn một chút, phát hiện một cột hậu cung, hai chữ “Hàm Nguyệt” đang dần dần tối đi, sau đó ngay cả phần hậu cung cũng biến mất.
Hậu cung của cậu nhóc lại bị hắn tự tay xoá bỏ, trở thành cột trống rồi.
Túc Khê:...
Cậu nhóc đóng cửa viện rồi quay về, giống như nhận ra được nàng xuất hiện, biểu cảm lạnh lùng thoáng cái biến mất, nhìn vào hư không, dưới mái hiên, ánh nến rọi vào gương mặt hắn, có vẻ bình an dịu dàng.
Túc Khê nhìn biểu hiện thay đổi trên mặt bánh bao của cậu nhóc, bỗng nhiên cảm thấy, cậu nhóc dường như là chỉ ở trước mặt mình mới có thể bỏ tâm trạng phòng bị xuống, nàng nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên có một tia mềm mại, cũng lười mắng cậu nhóc cứng đầu, qua đó dắt tay cậu nhóc.