Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 178 - Chương 178 - Chương 178

Chương 178 - Chương 178
Chương 178 - Chương 178

Chương 178

Lục Hoán dắt nàng trở về, biết nàng lúc nãy cũng nhìn thấy cảnh đó, có thể trong lòng chưa từ bỏ ý định, hắn nhìn về phía ống tay áo bên trái hơi bị gió thổi lên, do dự, hỏi: “Ngươi... ta đã từ chối, lúc này ngươi vẫn muốn gán ghép ta cho con gái của Binh bộ Thượng thư sao?”

Cô nương kia rất tốt, nhưng cậu nhóc rõ ràng không thích.

Túc Khê lôi kéo tay phải cậu nhóc, không thích cũng đừng miễn cưỡng.

Tâm trạng cậu nhóc dường như đã khá hơn một chút, khóe môi hơi cong cong lên, hỏi: “Vì sao? Vì sao không muốn nữa?”

Trong giọng nói của hắn có mấy phần kì vọng, nhưng một chuỗi dài biểu đạt như thế, Túc Khê làm sao mà biểu đạt ra được đây.

Túc Khê:...

Biết nàng không cách nào biểu đạt được, Lục Hoán lại hỏi một vấn đề: “Nếu lại xuất hiện một người con gái khác, ngươi vẫn muốn làm mối, đẩy ta về bên kia sao?”

Ngoài màn hình Túc Khê lập tức cảm thấy cậu nhóc này có phải là quá thù dai hay không, bản thân ngày hôm nay cũng là quản việc không đâu, lẽ nào hắn còn muốn mẹ thừa nhận sai lầm hay sao?

Nàng rất ghét bỏ đánh tay phải của cậu nhóc một cái, biểu thị: Không, không tiếp tục quản hôn nhân đại sự của ngươi nữa.

Tay của cậu nhóc bị nàng đánh không nhẹ không nặng có chút hồng, nhưng cậu nhóc giơ tay lên nhìn kỹ lấy mu bàn tay, càng thêm không thể nhịn được nụ cười trên khóe miệng.

Hắn cố gắng nhẫn nhịn không cười, nhưng trong đôi mắt vẫn có mấy phần sáng lên.

Hắn giơ tay lên, đứng ở trong viện, đuôi lông mày tung bay, tiếp tục tra hỏi Túc Khê: “Là bởi vì nghe ta nói muốn cô độc đến cuối đời, không muốn cưỡng cầu, hay là...”

Cậu nhóc giống như hơi hơi căng thẳng, di chuyển tầm mắt, rủ xuống, mũi chân đá một hòn đá trên đất, lỗ tai ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi: “Hay là vì nguyên nhân khác?”

Túc Khê kéo tay áo trái của hắn, biểu thị là nguyên nhân thứ nhất.

Lục Hoán thân hình cứng đờ, trong lòng dâng lên một ít hi vọng bỗng nhiên bị hắt nước lạnh, hắn khó tránh khỏi có chút thất vọng, miễn cưỡng nhấc khóe miệng lên, nhìn vào hư không-- hắn thậm chí cũng không biết nên nhìn về nơi nào, hắn không nhìn thấy nàng.

Hắn nói giọng khàn khàn: “Thật sao?”

“Nếu như có một ngày, ta gặp được một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, ta thích người đó, ngươi vẫn hi vọng ta có thể thành gia, với người khác bạc đầu giai lão sao?”

Túc Khê đương nhiên hi vọng như vậy, nhưng mà, nàng cảm thấy dáng vẻ của cậu nhóc lại có chút mất mát, không biết vấn đề này hắn rốt cuộc là hi vọng mình trả lời là “ đúng vậy” hay là “không” đây.

--- Không phải, tại sao cái cậu nhóc này gần đây luôn không hiểu tại sao lại ném cho mình một đống câu hỏi chí mạng thế này.

Nàng không trả lời, Lục Hoán ngầm thừa nhận câu trả lời của nàng là “Đúng vậy”.

Hắn rũ khóe miệng, vai sụp xuống, ánh sáng trong mắt cũng vụt tắt, yên lặng đi về phòng.

Túc Khê nhìn bóng lưng hồn bay phách lạc của bánh bao nhỏ:...

Lại buồn rồi? Sao lại buồn?

Nè nhóc, ngươi gần đây “đến tháng” sao?

Túc Khê cảm thấy, sau khi trở về từ doanh trại quân đội, tâm trạng của cậu nhóc bình tĩnh đến mức khiến người ta không tìm được manh mối nào.

Mấy ngày nay khi nàng đăng nhập, cậu nhóc vẫn trước sau như một sẽ sáng mắt lên. Thế nhưng khiến nàng giống như một người mẹ già, phải kéo chăn đắp cho cậu nhóc, lúc cậu nhóc đọc sách phải vứt một cái áo choàng trên người hắn ra hiệu cho hắn đừng để cảm lạnh, thỉnh thoảng lén lấy hai quả trứng gà trong bếp vứt trên bàn cậu nhóc để cậu nhóc bồi bổ thân thể, nhưng cậu nhóc lại không có vui mừng, trái lại giữa hai lông mày hắn lại có chút phức tạp.

Tuy rằng vẫn nhìn nàng với vẻ ôn hòa, nói lời cảm ơn với nàng.

... Lúc cúi đầu, môi lại mím, như là có cái gì chặn ở trong lòng, khó hiểu khôn xiết, không mở miệng được.

Túc Khê nhìn thấy hắn sau khi trở về từ chỗ của Trấn Viễn tướng quân, vạt áo quan phục hình như bị cành cây đâm một lỗ, bản thân hắn cũng không chú ý. Nếu là quần áo khác thì không sao, nhưng bây giờ cậu nhóc đã không phải là cậu nhóc ngày trước, hắn đã có tiền, mua cái khác là được rồi, nhưng đây lại là quan phục.

Túc Khê nhân lúc ban đêm hắn đi ngủ, đổi kỹ thuật may vá từ trong cửa hàng, mừng rỡ vá lại cho hắn.

Ngày hôm sau ngủ dậy, cậu nhóc đã phát hiện rồi.

Lúc Túc Khê đăng nhập, chờ nhìn thấy vẻ vui mừng toát ra trên khuôn mặt bánh bao của cậu nhóc, dù sao lúc trước nàng lén lút làm một số việc ấm áp, trên mặt cậu nhóc giống như là chảy qua một dòng nước ấm vậy, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn, Nhưng lần này, nàng lại nhìn thấy cậu nhóc ăn mặc quần áo trong màu trắng, cầm trong tay quan phục được vá qua, vẻ mặt rất phức tạp, trong mắt ngập tràn một mảnh đen tối,

Túc Khê:...?

Cậu nhóc không biết đang suy nghĩ gì, nói chung hình như cũng không phải vui vẻ lắm, trái lại còn có mấy phần hồn bay phách lạc. Hắn dùng ngón tay sờ lên chỗ bị vá trên quan phục, tự giễu nở nụ cười, vẻ mặt hơi đanh lại.

Bình Luận (0)
Comment