Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 179 - Chương 179 - Chương 179

Chương 179 - Chương 179
Chương 179 - Chương 179

Chương 179

Tiếp theo sáng sớm hôm đó, hắn yên lặng rất lâu, mới mặc quan phục vào, đi đến nha môn.

Còn chưa chào hỏi hắn đã tự tiện đăng nhập, nhưng trong suốt quá trình nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt hắn, Túc Khê:...???

Túc Khê không hiểu cậu nhóc trong game nữa, nếu như đổi lại là lúc trước, mình làm như vậy, hắn nhất định sẽ rất vui, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình, nhưng bây giờ ---hắn đã mất hứng kết bạn với người mẹ già rồi sao?

Cũng không phải, nàng còn chưa chơi chán trò chơi này trước, cậu nhóc trong game đã mất hứng kết bạn như vậy sao?

Túc Khê giống như bị sét đánh!

Sau khi nàng đóng màn hình lại, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ rất nhiều bản thân gần đây đã làm sai điều gì--- ngoại trừ quản việc không đâu, để cậu nhóc đến xem mắt con gái của Binh bộ Thượng thư, cũng không làm chuyện gì không phải đấy chứ?

Vậy tại sao sau khi trở về từ doanh trại quân đội, giữa cậu nhóc và nàng cứ có một loại cảm giác khó chịu không tên...

Mấy ngày nay lúc nàng trước sau như một tha thiết nhắc nhở cậu nhóc mặc thêm quần áo, cậu nhóc cả người cứ cứng đờ, nàng còn tưởng đó chỉ là ảo giác. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh cậu nhóc thấy được quần áo nàng đã may vá cũng không hề vui vẻ, nàng rốt cục ý thức được, cảm giác khó chịu mấy ngày nay cũng không phải là ảo giác của nàng.

Túc Khê suy nghĩ không thông, tâm tình sa sút.

Nàng biết, chuyện này có thể là bởi vì, mỗi lần lúc đăng nhập, cho dù nàng làm cái gì, cậu nhóc vẫn luôn dùng đôi mắt đen láy trong suốt chờ đợi nàng, cứ như vậy, khiến Túc Khê cũng sinh ra một loại cảm giác được chờ đợi, được quan tâm. Nhưng mấy ngày nay cậu nhóc không biết đang suy nghĩ gì, tâm trạng rất kỳ lạ, đối xử với nàng rất cứng ngắc. Nàng cảm giác toàn thân không thoải mái.

Rốt cuộc vì sao lại như vậy? Túc Khê không hiểu, lẽ nào thật sự đến thời kỳ phản nghịch rồi sao? Nàng đến tuổi này, cũng không muốn giao tiếp với cha mẹ nàng, trái lại rất thích ở cùng với Cố Thấm và Hoắc Kinh Xuyên. Cho nên, cậu nhóc lẽ nào cũng có tâm trạng như vậy, bây giờ càng muốn ở cùng với bạn bè nhiều hơn?

Bên ngoài phòng bà Túc đang gọi Túc Khê ra ăn cơm, trước khi Túc Khê đăng xuất, chuyển giao diện đến Thái Học Viện, chỉ thấy Vân Tu Bàng quả nhiên đi phía sau cậu nhóc.

Cậu nhóc mấy ngày nay đối xử với nàng rất là khó hiểu, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Nhưng lại vô cùng thản nhiên với Vân Tu Bàng. Hai tên nhóc ngồi ở trên bậc thang phía ngoài Quảng Nghiệp Đường nói chuyện, trên đỉnh đầu của Vân Tu Bàng khung chat không ngừng hiện ra, cậu nhóc nhăn nhăn trán, tuy trầm mặc ít nói, nhưng cũng không ngắt lời hắn, hai người dường có rất nhiều chuyện để nói.

Túc Khê:...

Túc Khê nhìn thấy cảnh này, trong lòng đau xót, lập tức có cảm giác con gái lớn phải gả đi không thể giữ trong nhà.

Tuy trong lòng nàng muốn cậu nhóc kết giao với bạn bè nhiều hơn, đừng cứ thấy nàng ba ngày không xuất hiện là lại sợ đến hồn vía lên mây.

Nhưng thật sự cảm thấy cậu nhóc có tâm sự mà không muốn nói với nàng, lại đi nói với những người bạn khác, trong lòng nàng khó tránh khỏi cảm giác chua xót.

Nghĩ tới đây, Túc Khê lập tức cảm thấy, mình bình thường vừa tan học là vọt vào phòng vùi đầu làm bài tập chơi game, ở trường học cũng chỉ chơi với bạn bè thân, nhận được điện thoại của mẹ nói chưa tới hai câu đã muốn gác máy, thật sự là khiến mẹ nàng đau lòng.

Sau đó nàng tắt điện thoại đi xuống phòng bếp, nước mắt lưng tròng nói với mẹ mình: “Mẹ buổi chiều đừng đi đánh bài nữa, đi dạo phố với con đi?”

Khuôn mặt bà Túc hơi ngỡ ngàng không kịp phản ứng, bưng món ăn đi tới phòng ăn, không nhịn được xua đuổi nàng: “Đi đi đi, đi chơi với bạn bè đi, lớn tướng rồi mà còn quấn mẹ, buổi chiều mẹ đã hẹn người ta đi đánh bài.”

Túc Khê:...

Túc Khê ở trong game lẫn ở bên ngoài đều bị ghét bỏ, hôm nay vừa hay là cuối tuần, nàng hẹn Cố Thấm đi thư viện tự học.

Mà bên phía Thái Học Viện, Vân Tu Bàng vẫn đang mong mỏi nói nhiều thêm chút nữa, thu hút sự chú ý của Lục Hoán, nhưng Lục Hoán bên cạnh hắn lại luôn nhăn trán nhíu mày, dưới lông mày luôn có vẻ sầu não uất ức, giống như đang phiêu lãng ở bên ngoài, tựa như không nghe thấy hắn nói cái gì.

...

Trước đây Lục Hoán cảm thấy “hồn ma” nếu như có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, cũng rất tốt.

Nàng mỗi lần xuất hiện bên cạnh hắn, đưa cho hắn cái gì, căn dặn hắn cái gì, hắn đều rất vui vẻ.

Hắn là lưu luyến sự ấm áp lúc nàng ở bên cạnh hắn, lưu luyến sự thiện lương và quan tâm của nàng.

Nhưng dần dần, Lục Hoán nhận ra được ý muốn sở hữu, đố kỵ, ý muốn bảo vệ không nên có đang xuất hiện trong lòng mình, thậm chí là một số ý nghĩ không thể diễn tả thành lời, hắn chẳng biết lúc nào lại nghe được tiếng tim đập gấp gáp của người thiếu niên, nhưng nàng vẫn là...

Nàng đối xử với hắn như là người thân.

Bởi vì coi hắn như là người thân, cho nên sẽ đối xử tốt với hắn, quan tâm hắn, căn dặn hắn trời lạnh mặc thêm quần áo, lặng lẽ may xiêm y cho hắn.

Nhưng vĩnh viễn sẽ không giống như hắn, giống như một ngày kia chấp niệm chờ mong hai người gặp mặt, càng không hiểu hắn đang lo được lo mất, tâm trạng căng thẳng đố kỵ với bạn bè của nàng ở thế giới kia; Cũng sẽ không giống như hắn, một ngày không gặp như cách ba thu.

Bình Luận (0)
Comment