Chương 180
Thậm chí nàng còn chân thành hi vọng hắn sẽ có một ngày có thể gặp người con gái khác, vui vẻ thành gia lập thất.
Thế giới của hắn chỉ có nàng, nhưng thế giới của nàng còn có rất nhiều người khác, thứ khác.
Nàng dường như cũng không hy vọng thế giới của hắn chỉ có mình nàng, mà là hi vọng tầm mắt của hắn có thể đặt vào người khác, không muốn hắn quá mức để ý tới nàng.
Yêu một người không phải là như vậy.
Bởi vậy, nàng không thích hắn, đối với hắn chỉ có một ít tình thân mà thôi.
Trong lòng Lục Hoán nặng trĩu, cả người giống như là bị ngâm trong nước lạnh, không cam lòng mà lại không thể làm gì.
...
Túc Khê đang nghênh đón cuộc thi giữa học kì.
Trước cuộc thi lần này, vì để tránh xảy ra chuyện giống như lần trước, nàng sớm đã đi chào hỏi cậu nhóc, nghĩ cách để hắn hiểu, bản thân lần này có chuyện lớn phải làm, khả năng không đăng nhập chừng mấy ngày.
Cậu nhóc tuy ngoài miệng không nói gì, căn dặn nàng làm mọi chuyện phải cẩn thận, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã âm u đi nhiều.
Túc Khê nói cho hắn biết sau khi mình đi, vẫn chưa hoàn toàn đóng màn hình lại, nhìn thấy ở trong tầm nhìn từ từ mờ đi, cậu nhóc ngồi một mình trên bậc thang ở trong sân nhà quan, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Trông thật giống một cậu bé đứng trong nhà trẻ đưa mắt nhìn theo mẹ đã đi xa, còn không biết phương hướng của mẹ, cũng không biết nên đi tới nơi nào, mắt tối đen như mực híp lại, lập tức trái tim của Túc Khê như bị bóp nghẹt, nàng thiếu chút nữa không khống chế được bản thân chạy đến vân vê mặt của cậu nhóc.
Nhưng, nàng còn phải thi mà, cũng chỉ có ba ngày thôi, trong game cũng mới chỉ có tám ngày, xa cách tám ngày không phải là chuyện gì lớn lao.
Huống hồ, cậu nhóc không phải còn có những người bạn khác sao?
Nghĩ đến Vân Tu Bàng, Túc Khê thổn thức một tiếng, cậu nhóc cuối cùng cũng kết giao được bạn bè rồi, nàng nên vui mừng mới đúng, nhưng mấy ngày nay nhìn thấy cậu nhóc có tâm sự gì cũng không nói với mình, trong lòng nàng sao lại khó chịu như vậy?
Túc Khê lắc lắc đầu, quyết định việc chính quan trọng, ba ngày nay, nàng chủ động nộp điện thoại cho mẹ, hết sức chăm chú vào việc thi cử.
Kì thi giữa học kỳ lần này, độ khó cao hơn so với lần trước một chút, trong lòng Túc Khê vốn đã không có niềm tin chắc chắn gì, Nhưng gần đây cùng học với cậu nhóc, nàng lướt qua đề bài trái lại so với lúc trước nhiều hơn, điều này dẫn đến, trong lúc thi, lại có vài loại đề bài đã gặp lúc làm bài tập buổi tối, trong quá trình thi, Túc Khê khá mừng rỡ, làm đề thi rất mau. Cứ như vậy, nàng cho rằng kết quả học tập lần này chắc chắn sẽ không quá kém.
Thi xong môn cuối cùng, Túc Khê cầm túi, đi ra khỏi phòng thi với mọi người, cuối cùng thở ra một hơi.
Sau khi ra khỏi phòng thi, là lúc có nhiều người nhất, một vài bạn học chạy về nhà, luôn miệng nói “xin lỗi” sau đó chen lên phía trước.
Túc Khê đang đi trên cầu thang, bị đám người phía sau xô xô đẩy đẩy. Nàng từ nhỏ đến lớn đã ngã vô số lần, vì vậy khi cảm giác không có trọng lượng dâng lên, nàng lập tức mở to mắt, trong lòng có dự cảm bất thường. Nhưng lần này phía trước nàng lại vừa vặn có một học sinh cản nàng lại, làm chân nàng trẹo một cái, tạm thời đứng vững trên thang lầu.
Lại đứng vững vàng? Túc Khê không thể tin nổi nhìn xuống dưới chân.
Nàng cho rằng, dựa theo vận mệnh xui xẻo của bản thân, lần này không phải trẹo chân thì là ngã xuống chỗ nào đó.
Túc Khê chỉ cảm thấy vận may của bản thân bắt đầu dần dần có sự thay đổi tốt hơn, hít một hơi, đi theo mọi người trên hành lang nhanh chóng trở lại phòng học.
Tám ngày này, Lục Hoán bên này cũng bận rộn lạ thường. Từ sau khi đến doanh trại quân đội một chuyện, Trấn Viễn tướng quân có ý tiến hành đề bạt hắn, mấy lần phái người đến mời hắn đến phủ tướng quân, Binh bộ Thượng thư cũng ở đây. Trấn Viễn tướng quân và Binh bộ Thượng thư thương lượng lần này xuất chinh đi phía bắc, nên làm gì để chuẩn bị, lúc nghị sự để hắn dự thính, thỉnh thoảng còn thăm dò hắn có kiến giải gì không. Ngoài ra, công việc của Binh bộ hai cũng nhiều, kì học mùa xuân của Thái Học Viện cũng sắp kết thúc, cũng có một loạt bài tập.
Lão phu nhân mấy lần phái người hầu đến mời, hi vọng Lục Hoán có thể trở về xum họp, trong lòng Lục Hoán lạnh nhạt, biết được sự yêu thương muộn màng của Lão phu nhân lúc này chỉ là vì hi vọng có thể khống chế bản thân mình, làm chủ được hướng hành động của bản thân ở trong triều, bởi vậy mỗi lần hắn đều viện mọi lý do để từ chối.
Ngoài ra, nông trang bên ngoài thành đã từ từ mở rộng đến năm nơi, mỗi một nông trang đều có hơn bốn mươi công nhân, nhà ấm lều lớn và lều phòng lạnh chừng mười cái. Đinh sư phụ và người qua đường C quản lý những người này ngay ngắn rõ ràng, mà thị vệ C, nhân cơ hội Phủ Ninh Vương sa thải mấy người, đã từ chức trong Phủ Ninh Vương, trở thành thị vệ chuyên môn coi sóc nông trang. Mấy nông trang đều thuận lợi phát triển, ngày xuân sắp qua đi, cây nông nghiệp đã lớn từ từ bán ra thị trường.
Lúc trước Lục Hoán trong lúc trao đổi với “hồn ma” có dò hỏi qua, “hồn ma” trợ giúp hắn xây dựng thêm nông trang, mục đích hình như là hi vọng tổng sản lượng của nông trang đạt đến một con số.
Hai tấn.
“Hồn ma” tách hai đầu ngón tay của hắn nói cho hắn con số này.