Chương 181
Tuy không biết vì sao “hồn ma” cứ nhất định phải làm cho cây nông nghiệp của nông trang đạt đến sản lượng này, nhưng chuyện này không hẹn mà lại cùng giống với suy nghĩ của Lục Hoán, nếu nông trang có thể tận lực trồng nhiều cây nông nghiệp hơn, cho dù là chuyển đến tiền tuyến phía bắc, hay là chuyển đến nơi người dân nghèo khó, có thể nuôi sống người dân, cũng là một chuyện có ý nghĩa.
Bởi vì mấy ngày gần đây, “hồn ma” không xuất hiện, trong lòng Lục Hoán buồn bã, bèn đi mấy chuyến để kiểm tra nông trang.
Hắn khổ sở chờ đến buổi tối ngày thứ tám, vốn định ở lại quan xá, chuyên tâm chờ nàng tới, nhưng hôm nay là Tết Đoan Ngọ, trên đường đèn đuốc sáng trưng, rất náo nhiệt, khó tránh khỏi xảy ra chuyện người dân đánh nhau ẩu đả, lúc nha môn xảy ra chuyện, bảo hắn tới một chuyến, Lục Hoán muốn nhanh chóng xử lý xong, mau mau quay về, hắn để lại trên bàn trong quan xá một tờ giấy, nói cho nàng biết hướng đi của bản thân, sau đó đi theo thị vệ nha môn.
Túc Khê thi xong, hăng hái chạy về nhà, chuyện thứ nhất đương nhiên là mau chóng lấy điện thoại ra đăng nhập game.
Lần này, nàng vừa đăng nhập, còn chưa kịp nhìn tờ giấy cậu nhóc để lại cho nàng, trên màn hình đã đưa ra nhiệm vụ chính mới.
“Mời tiếp nhận nhiệm vụ chính thứ 9 (trung cấp): Xin mời tìm đến chùa Trường Xuân, có một ni cô vẩy nước quét nhà ở phía sau chùa, có thể biết được thân thế của nhân vật chính thông qua nàng.”“Độ khó của nhiệm vụ: Tám ngôi sao, tiền thưởng 300, điểm thưởng 12.”
Túc Khê nhìn thấy hai chữ “thân thế” trên màn hình, lập tức giật mình, tới rồi sao? Chuyền này cũng đã tới rồi sao? Vấn đề liên quan đến thân thế của cậu nhóc!
Nàng mở hệ thống ở góc trên bên phải ra, nhìn thấy ảnh chân dung và tư liệu liên quan đến Cửu hoàng tử bên trong hệ thống vẫn là để trống, Nhưng rõ ràng, bởi vì đã đến 54 điểm, đã quá nửa, cho nên nhiệm vụ chính từ từ đã bắt đầu liên quan đến thân thế cậu nhóc, đợi đến khi hoàn thành nhiệm vụ chính thứ chín, tư liệu ở nơi này có thể được bổ sung.
Trong lòng Túc Khê hơi kích động, nàng từ lúc bắt đầu chơi trò chơi này đến bây giờ, cũng rất tò mò làm sao cậu nhóc lại lưu lạc đến Phủ Ninh Vương, phía sau nhất định có một câu chuyện rất phức tạp.
Nhiệm vụ này hình như cũng chỉ là tìm người, sẽ không có chuyện gì khó khăn đâu.
Túc Khê hận không thể lập tức tóm cậu nhóc, đi đến chùa Trường Xuân một chuyến.
Chỉ là, nàng bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, nếu như có âm mưu gì xấu xa ở phía sau thân thế của cậu nhóc, hắn không chấp nhận được sự thật ấy thì sao?
Như vậy cậu nhóc có còn muốn biết nữa không?
Nếu Túc Khê chỉ là đang chơi một trò chơi đơn thuần, đương nhiên hận không thể biết chân tướng sớm một chút, nhưng bây giờ nàng đã không còn dùng tâm trạng lúc chơi game để ở bên cậu nhóc, trong lòng nàng bỗng nhiên hơi lo lắng rằng sau khi cậu nhóc biết chân tướng, sẽ không vui vẻ.
Trong lòng Túc Khê bỗng nhiên có chút bất an, chỉ có điều nàng tạm thời kiềm chế lại quyết định, tạm thời không nghĩ nữa.
Sau khi nàng xem qua tờ giấy cậu nhóc để lại trên bàn, bèn chuyển màn hình đến nha môn đi tìm cậu nhóc, nhưng quay một vòng, chỉ thấy mấy chủ quản đang nghị sự ở bên trong đại sảnh, chưa thấy cậu nhóc, nghĩ cậu nhóc có thể đã rời khỏi nha môn rồi, bèn chuyển màn hình đến ngoài phố xá.
Vào giờ phút này, trên phố xá rất náo nhiệt, có một vài đoàn múa lân trên phố đang nhảy nhót lung tung, rất nhiều người dân vây xung quanh xem, còn có người ném tiền đồng cho đoàn múa lân.
Túc Khê nhìn những người múa lân kia mạo hiểm dẫm lên mũi đao, không khỏi tự ngừng thở, tràn đầy phấn khởi nhìn một lúc lâu.
Một lát sau, nàng nhìn thấy một con phố dường như có hơi đông đúc, không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này mới nhớ mình đang muốn tìm cậu nhóc, bèn men theo con phố di chuyển màn hình, nhìn qua từng người từng người một, tìm kiếm cậu nhóc của nàng.
Nàng liếc mắt là đã tìm thấy ngay, cậu nhóc đang xuyên qua đám người chen chúc, giống như đang vội vã trở về.
Mà nguyên nhân đám người này chen chúc, là bởi vì trên lầu cao có người đang tung tú cầu.
Người tung tú cầu hẳn là con gái của phú thương trong kinh thành, nhân cơ hội Tết Đoan Ngọ trên phố xá người đông, tìm kiếm rể hiền.
Túc Khê chưa từng thấy tung tú cầu ở Yến quốc, bèn đi qua kéo ống tay áo của cậu nhóc, sau đó tầm mắt phấn khởi nhìn cô gái che mặt trên lầu cao chuẩn bị tung tú cầu.
Ròng rã tám ngày, Lục Hoán cảm thấy rất lâu, cứ như tám năm đã trôi qua rồi. Lúc này, hắn cảm thấy cảm giác quen thuộc đã quay trở về, hô hấp ngưng trệ, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, tảng đá thấp thỏm trong lòng cũng rơi xuống đất, đang muốn nói chuyện với người bên cạnh, hỏi nàng, chuyện nàng muốn làm đã làm xong chưa, kết quả là cảm thấy sự chú ý của người bên cạnh dường như tất cả đều ở trên người cô gái tung tú cầu---
Còn theo bản năng mà hăng hái lôi hắn chen vào trong đám người.
Sau đó một ngon gió nhẹ không biết là từ nơi nào thổi đến, như là sắp không nhịn nổi, nóng lòng muốn thử, phấn khởi thổi lên khăn che mặt màu trắng của vị tiểu thư trên lầu.
Phía dưới khăn che mặt có thể nhìn thấy một nửa dung mạo của cô gái kia, làm mấy người đàn ông sáng mắt lên.