Chương 182
Mà ngọn gió bên cạnh Lục Hoán lại càng thêm kích động, như là hận không thể huýt sáo ra thành tiếng.
Lục Hoán:”...”
Túc Khê không chú ý tới khuôn mặt bánh bao bình tĩnh của cậu nhóc trong đám người, sự phiền muộn cau có đến mức mặt hắn có thể vắt ra thành nước.
Nàng vừa nãy không nhịn được, nạp tiền mở chế độ hình ảnh sắc nét nhìn dung mạo của cô gái dưới khăn che mặt, chỉ cảm thấy cô gái tung tú cầu này rất đẹp, còn xinh đẹp hơn con gái của Binh bộ Thượng thư lúc trước, quả thực có thể dùng câu hoa nhường nguyệt thẹn để hình dung! Không biết tiếp đó người đàn ông độc thân nào có thể giành được tú cầu, cưới nàng làm vợ.
Mà đúng vào lúc này, cô gái trên lầu cao đã tung tú cầu.
Phía dưới bất kể là thiếu niên, hay là đàn ông trưởng thành, tất cả đều giống như bị điên, điên cuồng tranh cướp, dù sao thì, cho dù cô gái này dung mạo thế nào, nàng cũng là con gái của phú thương giàu nhất kinh thành! Cưới được nàng, lập tức sẽ trở thành rể hiền của nhà giàu nhất kinh thành Yến quốc!
Quả tú cầu này lại giống như một đường parabol tuyệt đẹp, bay thẳng về phía Lục Hoán.
Túc Khê cũng sợ hết hồn, không biết quả tú cầu này quăng là vô tình hay cố ý, dú sao cậu nhóc hình như ứng cử viên sáng giá nhất trong đám người, mặc cho ai đang đứng ở trên lầu, cũng sẽ theo bản năng quăng về phía hắn.
Chẳng lẽ nơi này sắp xảy ra một câu chuyện bên lề?
Túc Khê đang nghĩ như thế, chỉ thấy khuôn mặt cậu nhóc u ám, vội vàng trốn đi, tú cầu đang rơi thẳng vào người hắn bay ra ngoài, rơi vào người què phía sau hắn.
Túc Khê còn đang xem náo nhiệt:...
Trên màn hình, một nhiệm vụ phụ vừa mới hiện ra: “Xin mời tiếp nhận nhiệm vụ phụ thứ 7: Đỡ lấy tú cầu, mượn cơ hội này làm quen với nhà giàu nhất kinh thành.” Mới vừa hiện ra một chút, đã chậm rãi biến mất, đã biến thành---
“Nhiệm vụ phụ số 7 thất bại!!!”
Túc Khê:...???!!
Mà góc trên bên phải màn hình, Túc Khê mở ra trước mặt xem lại tình hình lần nữa, đúng như dự đoán, trong cột hậu cung, còn chưa kịp xuất hiện tên của con gái nhà giàu nhất kinh thành, đã biến mất luôn rồi.
Nàng:...
Tên nhóc căn bản không biết hắn đã bỏ lỡ cái gì, nhìn về phía Túc Khê đang lôi ống tay áo của hắn, rồi gạt đám người kia ra mặt lạnh sải bước đi.
Túc Khê không hiểu tại sao, mình mới vừa đăng nhập, chưa làm gì cả, tâm trạng của hắn lại không vui rồi, nàng chuyển màn hình về bên phía cậu nhóc.
Hai bên phố xá rất náo nhiệt, cậu nhóc hình như đang bực mình, hai chân ngắn ngủn lại bước đi rất nhanh.
Túc Khê quyết định không tính toán với hắn, chạy qua kéo ống tay áo của hắn, cậu nhóc lúc này mới dừng chân lại, lồng ngực phật phồng kịch liệt một hồi, yên lặng đứng ở đó, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm, nhịn một lúc, mới hỏi nàng: “Lúc tú cầu sắp rơi vào trong lồng ngực ta, ngươi chỉ đứng ở một bên xem trò vui thôi sao??
Túc Khê nghĩ thầm: Nè nhóc, ngươi tâm trạng càng ngày càng thay đổi thất thường, câu hỏi của ngươi rất kì lạ... Ta không đứng ở nơi đó xem trò vui, còn có thể ngồi ở chỗ đó xem trò vui sao?
“Tám ngày không gặp, ngươi…” Cậu nhóc cắn răng như là muốn hỏi cái gì, nhưng lại nuốt điều muốn hỏi xuống, “Tám ngày này, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Túc Khê kéo tay trái của hắn, ý là ta vẫn sống tốt.
Nhưng nàng cũng không nhịn được quay đầu nhìn lại quả tú cầu vừa nãy rơi trúng một người què kia cuối cùng thế nào rồi, mọi chuyện ra sao, bèn chuyển màn hình sang bên kia.
Không biết tại sao, cậu nhóc trong màn hình rõ ràng không biết nhất cử nhất động của nàng bên ngoài màn hình, nhưng hình như là có thể phát giác ra được, tâm tư của còn đang vướng bận ở chuyện tung tú cầu, nỗi ấm ức trong lòng càng rõ ràng hơn.
Túc Khê nhìn về bên kia, mấy người hầu nhà giàu nhất kinh thành hoảng loạn chạy từ trên lầu xuống, cướp đi tú cầu trong tay người què kia, hiện trường rất hỗn loạn, nàng xem mà cũng rất muốn cười ra nước mắt.
Nhưng trên màn hình bỗng nhiên hiện ra một câu nói cứng rắn của cậu nhóc: “Ta không sao, ngươi đi xem đi, xem xong rồi trở về tìm ta.”
Lời này thực sự rất quen tai, lần trước Túc Khê muốn vào thanh lâu, đã từng nghe cậu nhóc nói gần giống như vậy, mí mắt của nàng lập tức nhảy lên.
Mà trên màn hình cậu nhóc đang nắm tay thành nắm đấm, thấy nàng rất lâu không phản ứng, bỗng nhiên hình như là vừa có chút đau lòng vừa có chút tức giận, đi thẳng về phía trước.
Nụ cười của Túc Khê từ từ cứng ngắc.
Không phải chứ, cậu nhóc xưa nay không dám bỏ nàng lại phía sau như vậy, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, biết thái độ rồi sao?
...
Nhưng, bóng lưng lạnh lùng của cậu nhóc mới vừa đi vài bước, trên đỉnh đầu của hắn đã xuất hiện một chuỗi lớn bọt khí màu trắng.
“Nàng sẽ không đi thật chứ?”
“Nàng có đuổi theo kịp không?”
“Mình có nên quay đầu lại hay không, quay đầu lại có thể nhìn thấy nàng đang đuổi kịp hay không.”
“Ròng rã tám ngày không gặp, nàng lại vội vàng đi hất khăn che mặt của người khác!”
Chồng bọt khí tràn ngập màn hình, khiến Túc Khê không nhìn thấy cảnh tượng tung tú cầu nữa, nàng biết cái này chính là cậu nhóc đang cố ý làm!