Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 183 - Chương 183 - Chương 183

Chương 183 - Chương 183
Chương 183 - Chương 183

Chương 183

Cậu nhóc tâm loạn như ma, mà những hoạt động tâm lý này cuối cùng đã biến thành một câu tội nghiệp:

“Ta khiến ngươi chán ghét rồi, phải không?”

Túc Khê:...

Tim của nàng bỗng nhiên như bị ai đâm vào.

Nàng thấy bước chân của cậu nhóc yên lặng chậm lại, từng chút dịch chuyển về phía trước, trên đỉnh đầu là cả một rừng lá cây ủ rũ vào lúc trời mưa.

Nàng hình như không ý thức được, bên phía này nàng chỉ là ba ngày trôi qua, nhưng bên kia cậu nhóc lại trôi qua tám ngày, bản thân vừa đăng nhập, ngay lập tức tất cả sự chú ý lại dồn lên trên người khác, cậu nhóc hình như rất khó chịu... Bỏ đi, chuyện tung tú cầu, cũng không phải là chuyện gì quan trọng.

Chồng bọt khí che hết tất cả hình ảnh trên màn hình, bá đạo ích kỷ không cho Túc Khê xem, nhưng lại làm cho Túc Khê hiểu rõ, tuy sau khi trở về từ doanh trại quân đội, cậu nhóc luôn rất kỳ quái, nhưng ở trong lòng hắn, mình vẫn là số một không thay đổi.

Sau khi xác nhận chuyện này, suy nghĩ trẻ con trước đây của nàng bỗng nhiên biến mất không còn tăm tích, thậm chí còn không nhịn được nhếch miệng lên.

Nàng đi qua dắt tay cậu nhóc, ra hiệu hắn đừng đi nữa.

Mi mắt của cậu nhóc run lên, lá cây ủy ủy khuất khuất trên đỉnh đầu rõ ràng đã biến thành mặt trời nho nhỏ, trời nhiều mây chuyển sang trời quang mây tạnh.

Nhưng hắn vẫn nhìn thẳng, làm bộ căn bản không để ý đến, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Hừ.”

Trong lòng Lục Hoán cũng hiểu rõ, tiếp tục khó chịu như vậy cũng không phải là cách, nếu như mình cứ một mực cưỡng cầu, trái lại một ngày nào đó sẽ đẩy người ta ra xa hơn.

Ít nhất, bây giờ người vẫn đang còn ở bên cạnh mình.

Việc cấp bách hiện nay không phải là suy nghĩ lung tung, mà là tìm được vị thế ngoại cao nhân nghe nói có thể tương tác với các linh hồn.

Nhưng dựa vào năng lực hiện nay của Lục Hoán, mặc dù nghe nói có một vị thuật sư như vậy tồn tại, cũng rất khó tìm được người đó đang ở nơi nào trong khoảng thời gian ngắn. Hắn không thể nhẫn nại thêm nữa đi tìm từ từ, muốn sớm tìm được, nhất định phải mượn một ít năng lực.

Trấn Viễn tướng quân trong doanh trại quân đội, bính lính đông đảo từ nam ra bắc, cơ sở ngầm của phủ tướng quân cũng trải rộng khắp Yến quốc, có lẽ có thể giúp hắn tìm được nhanh chóng.

Nghĩ đến đây, ngày hôm đó sau khi tiễn Túc Khê rời đi, hắn lại đi một chuyến tới phủ Trấn Viễn tướng quân.

Những ngày gần đây, Trấn Viễn tướng quân có ý định bồi dưỡng Lục Hoán, mỗi lúc nghị sự với Binh bộ Thượng thư, đều gọi hắn tới dự thính.

Mà gần đây, Trấn Viễn tướng quân có một chuyện rất đau đầu.

Đợt tuyển quân tốn thời gian hơn hai tháng đã kết thúc, sắp tới ra trận. Mấy năm gần đây, quốc khố Yến quốc trống rỗng, có nhân lực, nhưng quốc khố lại không gánh vác được lương thảo của đại quân.

Trấn Viễn tướng quân cũng biết được chỗ khó của hoàng thượng, loạn trong giặc ngoài, nếu lượng lương thảo này nhất định phải lấy từ trong quốc khố ra, năm nay khó tránh khỏi phải tăng thêm thuế ruộng, lao dịch.

Thuế của Yến quốc trước nay cũng không nhẹ, thậm chí từ năm trước trời đông giá rét, đã bắt đầu trưng thu thuế muối rồi.

Nếu lại ban hành lệnh tiếp tục tăng thêm, chỉ sợ bạo loạn càng tăng, dân chúng lầm than.

Mà lương thảo này nếu rút từ trong túi tiền béo bở, phong phú của đủ loại quan lại kia ra, lại khó tránh khỏi sẽ động vào thế lực nhóm người kia trong kinh thành.

Quyết sách gì cũng là rút dây động rừng, tình thế thật sự khó xử.

Hắn xoa xoa mi tâm, nói với Binh bộ Thượng thư, Lục Hoán và các mưu thần khác trong doanh trại quân đội: “Hôm nay lúc thiết triều, trên Điện Kim Loan tranh cãi ầm ĩ, đám người Thừa Tướng chỉ lo đụng đến lợi ích của bọn họ, kiên quyết không đồng ý để quan lại quyên tiền, bây giờ trong triều Thừa Tướng một nhà độc tôn, Hoàng Thượng khó tránh khỏi thiên vị phía bên thái tử. Lão phu cũng không phải là sợ tiếp tục tranh chấp với hắn, mà là sợ thời gian còn kéo dài nữa, thì không ngăn cản được Bắc cảnh, đến lúc đó hậu quả khó mà lường được!”

Mấy vị mưu thần cũng rất lo lắng.

Lục Hoán suy tư, hỏi: “Tướng quân lương thảo trong quân đội hiện nay còn chống đỡ được bao lâu? Ba tháng đủ không?”

Bắc cảnh là một cuộc chiến lâu dài, từ xưa tới nay sẽ không kết thúc chiến loạn trong vòng ba tháng, lần này nếu muốn nhìn chằm chằm xâm lấn triệt để nước láng giềng, đại quân tiến đánh ít nhất phải đóng giữ một năm hoặc nửa năm, vì vậy Trấn Viễn tướng quân và mọi người mới đau đầu vấn đề lương thảo.

Binh bộ Thượng thư đáp: “Hiện nay còn có một vài nghĩa sĩ dân gian quyên tặng lương thảo, cộng thêm lượng lương thảo sẵn có, đại khái có thể chống đỡ được bốn tháng.”

Như vậy chính là, trong vòng bốn tháng, ít nhất phải gom góp được lương thảo của bốn tháng tiếp theo.

Đây không phải một chuyện đơn giản.

Yến quốc mặc dù có rất nhiều phú thương, nhưng những phú thương này còn lui tới với nước láng giềng, cũng sẽ không dễ dàng sử dụng đi làm từ thiện.

Bình Luận (0)
Comment