Chương 184
Mà rất nhiều phú thương kiếm tiền trong lúc chiến loạn, đang mong ước ngọn lửa chiến tranh hỗn loạn ở Yến quốc.
Trong lòng Lục Hoán ước lượng mấy nông trang của mình và “hồn ma”, bây giờ là tháng sáu, đợi đến mùa thu năm nay, sản lượng nhất định sẽ sớm vượt quá hai tấn, mấy nông trang này có thể nuôi sống người dân trong thời gian ngắn, nhưng đối với việc trợ cấp lương thảo quân đội trong thời kỳ chiến loạn mà nói, vẫn như là muối bỏ biển thôi.
Nếu muốn giải quyết tình hình khốn khó hiện nay của quân đội Bắc cảnh Yến quốc, nhất định phải tìm được phú thương có thể gánh nổi những lương thảo này.
Nhưng những phú thương kia dĩ nhiên là giàu nhất nước, bọn họ cần cái gì để trao đổi đây?
Sau khi kết thúc cuộc nghị sự ở Phủ tướng quân ngày hôm đó, những người khác quay người đi trước, Lục Hoán ở lại thêm chốc lát, hắn nói với Trấn Viễn tướng quân, hắn muốn thử một chút, xem có cách nào có thể kiếm lương thảo hay không, nhưng muốn cùng trao đổi với Tướng quân, làm phiền Tướng quân thay hắn đi tìm một người.
Trấn Viễn tướng quân bây giờ đã nhìn thiếu niên này với cặp mắt khác xưa, thấy hắn đúng là túc trí đa mưu, lúc trước là bản thân mình quá phiến diện.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm thấy Lục Hoán không thể dựa vào sức của một người làm ra được chuyện lớn lao được.
Nhưng người thiếu niên này, có tâm chí mạnh mẽ là chuyện tốt.
Trong lòng hắn trái lại còn tăng thêm mấy phần tán thưởng, vỗ vỗ vai Lục Hoán, nói: “Chuyện ngươi thỉnh cầu, lão phu sẽ sai người đi làm, chỉ có điều vấn đề khó khăn trong quân đội, ngươi phải gắng hết sức mới có thể làm.”
Trấn Viễn tướng quân mặc dù có hơi bảo thủ tính xấu của võ quan, nhưng làm người vẫn là nhất ngôn cửu đỉnh, sau khi đồng ý chuyện của Lục Hoán, lập tức phái người đi tìm vị đạo trưởng nghe nói có thể triệu hồi linh hồn hồi sinh mà Lục Hoán nói tới.
Chỉ là có thể tìm được hay không, trong lòng hắn và Lục Hoán cũng chưa biết được.
...
Túc Khê phát hiện cậu nhóc bỗng nhiên trở nên bận rộn lạ thường, giống như là đang cất giấu tâm sự gì đó, vội vàng muốn đi làm liền, so với lúc trước càng thêm cần cù khắc khổ mấy lần.
Lúc trước hắn cả ngày bước đôi chân ngắn qua lại giữa nha môn, Thái Học Viện và quan xá, mà bây giờ lại bận bịu đến mức không có thời gian uống nước ăn cơm, hơn một nửa thời gian lúc Túc Khê đăng nhập, hắn không phải ở nông trang thì chính là ở nha môn.
Bình thường lúc Túc Khê thoát ra, hắn còn đang khêu đèn lật hồ sơ vụ án xem, nhưng lúc Túc Khê đăng nhập, đã là ngày hôm sau, hắn còn chưa ngủ, trên giường cũng không có dấu vết đã có người nằm lên.
Túc Khê không biết mục đích của hắn là cái gì, còn tưởng rằng hắn là đang bận bịu chuyện gom góp lương thảo, còn cảm thán cậu nhóc đúng là một đứa bé tốt vì dân vì nước.
Túc Khê cho rằng hắn có hoài bão, có lý tưởng là chuyện tốt, cũng không làm phiền hắn, chỉ là có chút đau lòng khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt và tia máu đỏ trong tròng mắt hắn.
Hơn nữa có một lần Túc Khê còn phát hiện cậu nhóc bận rộn làm liên tục đến hai ngày không ngủ, trên cằm đã xuất hiện một ít râu lún phún---
Túc Khê:...
Túc Khê bị dọa khiếp sợ.
Chờ chút, không phải là đồ họa chế độ thấp nên chỉ coi được hình chibi sao, có cần tả thực như thế hay không?
Nhưng rất nhanh cậu nhóc đã thay quan phục đi ra ngoài, cạo hết râu, trở lại là cậu nhóc bánh báo mềm mại như sữa. Túc Khê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng là đến tận giờ phút này mới phát hiện, phía bên mình hơn một nửa học kỳ đã trôi qua, mà trong game đã sắp trôi qua một năm rồi.
Bản thân mình lúc trước cùng cậu nhóc đón sinh nhật mười lăm tuổi ở Phủ Ninh Vương, mà đã qua mấy tháng rồi, trong chớp mắt cậu nhóc lại sắp đón sinh nhật mười sáu tuổi rồi... Không biết sinh nhật năm thứ hai này, cậu nhóc muốn cái gì nữa.
Có điều, khiến người khác vui mừng chính là mấy ngày sau khi từ doanh trại quân đội trở về, thái độ khó chịu giữa cậu nhóc và nàng cuối cùng đã biến mất rồi.
Túc Khê không thể hiểu rõ mấy ngày đó vì sao tâm trạng của cậu nhóc lại nắng mưa thất thường, chỉ có thể giải thích là mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày như vậy, tâm trạng không tốt.
Nàng như vậy, cậu nhóc cũng như vậy, rất bình thường mà.
Cũng may là chỉ sau vài ngày, cậu nhóc đã khôi phục bình thường.
Túc Khê tràn đầy phấn khởi lại bắt đầu may vá cho cậu nhóc, đổi từ chăn mùa xuân thành chiếu mùa hè, đã đến trời thu, lại đổi thành chăn dày mùa thu, nói chung, ghi nhớ rõ mọi thứ để không cho cậu nhóc cảm lạnh.
Đáy lòng cậu nhóc vẫn rất vui vẻ, nhìn nàng, đôi mắt đen láy trong suốt, chỉ là thỉnh thoảng trong đôi mắt có một chút phức tạp, mong mỏi nhiều hơn tâm ý đen tối, lại khiến Túc Khê có chút khó hiểu.
....