Chương 192
“Xin mời Kỵ Đô Úy đến bên cạnh điện nghỉ ngơi trước, chờ Đạo Tổ đến rồi, chúng ta sẽ phái người đến mời.” Một vị đạo trưởng nói.
Lục Hoán trong lòng vội vàng, cũng không chú ý đến lễ nghi gì hết, bèn gật đầu, bước nhanh về phía thiên điện, đi được mấy bước, hắn quay sang nói với hai vị đạo trưởng kia và người thị vệ bên cạnh: “Các ngươi không cần đi theo nữa.”
Nếu đi theo, hắn không thể nói chuyện với nàng được.
Lục Hoán một thân một mình đi đến thiên điện.
Lúc trước Túc Khê chuyển giao diện đến Chùa Trường Xuân, căn bản không tìm được vị đạo cô vẩy nước quét nhà có thể nói ra được chân tướng thân thế kia, nhưng lúc này, góc trên bên phải màn hình lại không ngừng hiện ra khung chat “...”
Tâm trạng Túc Khê trở nên kích động, chuyển động màn hình chung quanh, cuối cùng ở phía sân sau nhìn thấy hai người, trong đó một người tuổi già cầm thước trong tay, đang quát lớn một đạo cô trung niên cầm chổi quét đất khác.
Đoạn đối thoại không ngừng hiện ra là---
“Ngươi đừng cho là ngươi từng làm nha hoàn ở trong cung, là cao hơn một bậc so với các đạo cô khác, là có thể lười biếng, ta nói cho ngươi biết, đừng có lấy việc đau đầu gối làm cái cớ, nếu không quét nhà cho tốt, sẽ đuổi ngươi ra khỏi cửa! Chùa Trường Xuân cũng không phải là nơi có thể ăn không ngồi rồi!”
“Chỉ dựa vào ngươi, nghe nói đêm nay Kỵ Đô Úy mới nhậm chức đang đi đến đây, còn tha thiết muốn đi ra ngoài gặp mặt, ngươi nằm mơ đi, chẳng lẽ là muốn nịnh bợ để trở thành quý nhân bên cạnh quan sao?”
Đoạn đối thoại này lượng thông tin hơi nhiều, vị đạo cô này từng là nha hoàn ở trong hoàng cung, đêm nay còn muốn liều mạng xin gặp cậu nhóc, xem ra, đạo cô vẩy nước quét nhà được nhắc tới trong nhiệm vụ thứ 9 chính là nàng!
Túc Khê nhanh chóng đến thiên điện, tóm chặt ống tay áo của cậu nhóc, ra hiệu muốn hắn đi cùng mình. Nhanh nhanh nhanh.
Cậu nhóc đang đợi Vân Du đạo nhân đến, tâm trạng sốt ruột, căn bản đứng ngồi không yên, đang đi tới đi lui ở thiên điện, thấy ống tay áo bị nàng kéo lại, có chút không hiểu hỏi: “Nàng muốn đưa ta đi đâu?”
May là Vân Du đạo nhân còn chưa tới, Túc Khê nghĩ thầm, nếu tới rồi, cậu nhóc còn có thể đến thăm vị đạo cô ở phía sân sau sao? Nhân cơ hội này, vội vàng dẫn cậu nhóc qua đó!
Nàng dùng thêm sức lực lôi kéo.
Áo bào của Lục Hoán sắp bị kéo rách luôn rồi, không khỏi buồn cười, nói: “Được, ta đi với nàng, đừng vội.”
Cậu nhóc từ thiên điện bước tới sân sau, hắn vừa xuất hiện ở phía sân sau, người vừa nãy đang hung hăng dạy dỗ lão đạo cô nhất thời im miệng, mà vị đạo cô kia nhìn thấy hắn thì vô cùng kích động, há to miệng, giống như là có rất nhiều điều muốn nói ra, nhưng lại không nói được tiếng nào, dần dần, vành mắt đỏ lên.
Lục Hoán cũng nhận ra vị đạo cô này có lời muốn nói với mình, “hồn ma” dắt mình tới nơi này, chẳng lẽ là muốn để mình nghe vị đạo cô này nói gì sao?
Hắn nói với với lão đạo cô kia: “Tuệ Tịnh đạo trưởng, có thể để ta nói chuyện riêng với người này được không?”
Tuệ Tịnh đạo trưởng ngượng ngùng rời đi.
Trong hậu viện, chỉ chỉ còn lại cậu nhóc và vị đạo cô trung niên này.
Cậu nhóc nhìn vị đạo cô nói: “Ngươi có lời muốn nói với ta sao? Xin mời nói ngắn gọn, ta còn phải gặp một người rất quan trọng.”
Trong lòng vị đạo cô này biết, đây chỉ sợ là cơ hội duy nhất để có thể nói chuyện kia ra với hắn, tối nay không nói, e rằng ngày sau không có dịp nào để nói. Sau đó, nàng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu kể một câu chuyện cũ.
Trên màn hình của Túc Khê, cuối cùng cũng hiện ra đầu đuôi sự việc về thân thế của cậu nhóc--- hoặc là nói, vị đạo cô này đang giảng giải về thân thế của cậu nhóc.
“Trong cung, tất cả hoạn quan, thị vệ, cung nữ, thậm chí cả các hoàng tử đều biết, trong hoàng cung có một kiêng kỵ, đó chính là cấm nhắc đến Cửu hoàng tử còn chưa ra đời đã chết trong bụng của Khanh quý nhân trước mặt Hoàng đế. Hơn hai mươi năm trước, Hoàng Thượng có một phi tử được sủng ái nhất, chính là con gái của Tri Phủ Vân Châu, hoàng thượng đối với nàng chính là nhất kiến chung tình, đưa nàng vào cung, từ đó một lòng một dạ sủng hạnh nàng, không hề để ý gì tới các phi tử khác.”
“Nhưng vì như thế, Khanh quý nhân đã bị vô số người ghen ghét, nhà mẹ đẻ nàng lại không phải là gia tộc có uy quyền, cũng không cách nào làm chỗ dựa cho nàng, nàng ở trong cung, chỉ có thể dựa vào sự sủng hạnh của Hoàng Thượng sống qua ngày. Chỉ là, tuy là Đế Vương, lại không thể bảo vệ được người mà mình thương yêu nhất. Khanh quý nhân có thai hơn tám tháng, không biết là bất ngờ hay là trùng hợp, ngã vào trong bể nước, sau khi được cứu, một xác hai mệnh.”
“Hoàng Thượng đau lòng đến mức không thiết sống, ôm thi thể của Khanh quý nhân ròng rã ba ngày, mới không thể không hậu táng nàng vào Hoàng Lăng. Trước đây hắn vô cùng chờ mong Cửu hoàng tử trong bụng của Khanh quý nhân được sinh ra, nên sau việc này, không có ai ở trong cung dám nhắc đến cái chết của Cửu hoàng tử và Khanh quý nhân ở trước mặt Hoàng Thượng, không may đề cập đến, sẽ bị hoàng thượng chém đầu cả nhà. Trong nhà Khanh quý nhân vốn dĩ chỉ có một mình phụ thân là Tri Phủ Vân Châu, sau khi biết được việc này, cảm giác cuộc đời này vô vọng, bèn treo cổ tự vẫn ở trong nhà, cứ như vậy, một nhà Khanh quý nhân, triệt để đứt đoạn huyết thống.”