Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242 - Chương 242

Chương 242 - Chương 242
Chương 242 - Chương 242

Chương 242

Hẳn là tên nhóc vừa mới theo tướng quân về đến ngoại thành thì đã bị người của Hoàng đế đưa tới đây.

Túc Khê đi vào, nàng nương theo ánh nến bên trong, nhìn thấy tên nhóc đang đứng đối diện với Hoàng đế, an toàn không bị gì, lúc ấy tâm trạng nàng mới buông xuống nhẹ nhõm.

Tuổi tác Hoàng đế cũng chỉ mới bốn mươi mấy, còn chưa già, thế nhưng ánh mắt nhìn tên nhóc lại tràn đầy đau thương.

Dưỡng Tâm điện to như vậy, gần như trống trải vô biên, thân hình của tên nhóc cũng đã cao hơn hắn, lại càng cứng cỏi.

Tuy rằng hắn là bậc cửu ngũ chí tôn, nhưng ngồi trên ngai vàng cũng chỉ như một loại trói buộc, thế nên lúc này, khi ngọn đèn dầu đang lay lắt, vậy mà Túc Khê lại nhìn ra vài phần cô độc trên gương mặt u tối khó lường kia của Hoàng đế.

Túc Khê hiếm khi nhìn thấy trên mặt vị Hoàng đế này toát lên loại cảm xúc nào ngoại trừ vẻ uy nghiêm, tức giận, cao thâm khó đoán, mặc dù bây giờ nàng không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng lại cảm thấy dường như hắn muốn đến gần tên nhóc thêm hai bước.

Thế nhưng khoảng cách mà tên nhóc đứng đối diện hắn, lại chỉ như sự xa cách đầy cẩn trọng giữa quân thần, vậy nên hắn siết chặt lòng bàn tay lại, cố gắng kìm nén.

Hoàng Thượng im lặng nhìn chằm chằm vào Lục Hoán một lúc, sau đó rốt cuộc cũng mở miệng: “Ngươi rất giống nàng.”

Lục Hoán trầm mặc.

Hắn không hề có kỳ ức gì về Khanh quý nhân, mọi người trong triều đình đối với chuyện của Khanh quý nhân đều giữ kín như bưng, đương nhiên hắn cũng không dò hỏi được gì.

Bởi vì không có ký ức, cho nên đối với hắn mà nói, cái thân thế từ trên trời rơi xuống này, cũng chỉ như lục bình trong gió, dù trong lòng hắn thoáng gợn sóng, nhưng cũng không thể lưu lại chút cảm xúc sâu đậm nào.

Hoàng đế nhìn Lục Hoán chằm chằm, cảm xúc phức tạp khuấy đảo nơi đáy mắt, hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Hôm sau thượng triều, ta sẽ khôi phục lại thân phận hoàng tử của ngươi, tuy không thể giúp mẫu phi ngươi hết đau buồn, nhưng nhất định có thể bảo vệ ngươi vô lo.”

Lời này được Hoàng đế nói vô cùng trịnh trọng, tựa như lời hứa “một chữ nghìn vàng”.

Nhưng trong lòng Lục Hoán lại có chút trào phúng, nửa câu trước có lẽ là thật lòng, nhưng nửa câu sau thì không thể tin được.

Bảo hộ hắn? Tuy Hoàng Thượng đã ngồi ở vị trí cửu ngũ chí tôn, nhưng cả nữ nhân mình yêu nhất cũng không bảo vệ được, vậy thì làm sao có thể che chở được cho hắn?

Nếu như Hoàng Thượng thực sự dùng toàn lực để bảo vệ, có lẽ năm đó Khanh quý nhân cũng sẽ không chết thảm trong sự lạnh lẽo như vậy.

Huống chi, bây giờ muốn khôi phục thân thế của hắn, trong lòng Hoàng đế ắt cũng đã mưu tính đến chuyện khác rồi, không phải sao?

Đối với hắn mà nói, trên suốt chặn đường này, trong lúc hắn cơ hàn nhất, cũng chỉ có duy nhất một người bước đến trao cho hắn ngọn đèn, thắp sáng cuộc đời u minh.

Vẻ mặt Lục Hoán không chút gợn sóng, lên tiếng: “Tạ bệ hạ.”

Hoàng đế há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt hờ hững của thiếu niên, hắn thoáng chốc có chút bừng tỉnh, im lặng một hồi rồi chỉ đành quay lưng đi, phất tay nói: “Thôi, ngươi lui ra đi.”

Lục Hoán xoay người cáo lui.

Đợi sau khi Lục Hoán đã lui xuống, Túc Khê mới thấy Hoàng đế thở dài, một thân một mình đứng giữa Dưỡng Tâm điện hồi lâu, bóng dáng có chút cô độc.

Túc Khê cũng không biết rõ về chuyện cũ năm đó lắm, nhưng mà trong giây phút này, nàng lại cảm thấy, năm xưa hẳn là Hoàng đế thực lòng yêu thương mẫu phi của tên nhóc.

Nhưng vô luận vướng mắc của đời trước là thế nào, mọi chuyện đều đã qua rồi, chuyện tên nhóc bị bỏ rơi ở phủ Ninh Vương, từ nhỏ đã phải chịu hết thảy những khinh thường, dù cho trong lòng Hoàng đế có thể có vài phần áy náy, nhưng nếu hắn không tận mắt chứng kiến tình cảnh lầy trong vũng bùn của tên nhóc ở phủ Ninh Vương, e là vĩnh viễn cũng sẽ không thể đồng cảm như chính mình đã từng trải.

Nghe này, tuy rằng Hoàng đế đã quyết định nhận lại tên nhóc, nhưng đến cả sự việc tên nhóc phải chịu khổ sở ở phủ Ninh Vương mà cũng không biết.

Có lẽ biết, nhưng theo lời hắn đã nói với bên ngoài, rằng Cửu hoàng tử đã được nuôi dưỡng ở chùa Trường Xuân từ nhỏ, vậy thì để không mất mặt, hắn cũng chẳng thế dùng lý do “Hoàng tử bị bạc đãi” để đối phó với phủ Ninh Vương.

Bình Luận (0)
Comment