Chương 243
Nghĩ thế, trong lòng Túc Khê không khỏi chua xót, vẫn là cảm thấy tên nhóc vô tội đáng thương nhất.
Tên nhóc ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, băng qua Ngự Hoa Viên, Túc Khê cũng đi theo sau, túm lấy tay áo hắn.
Lục Hoán hình như có chút cảm giác, hắn mở màn hình ra, nhìn nàng qua tấm màn hình. Lục Hoán vừa mở màn hình thì đã thấy nàng mím môi, lo lắng nhìn hắn.
Sự ghen tuông trong lòng Lục Hoán vì nhìn thấy nàng thân mật, ghé sát đầu với người khác cũng vì thế mà tan biến trong phút chốc.
Mặc dù đã nhận lại phụ hoàng mẫu phi, nhưng hắn cũng không có được chút tình thân nào.
Hắn chỉ có nàng.
Cuộc đời hắn chỉ có hai mặt, một mặt tối tăm và nặng nề, như là gốc rễ của hắn, mặt kia lại sáng sủa và lương thiện, như ngọn rơm kéo hắn lên. Mà một mặt đó, tất cả đều là nàng.
Túc Khê không biết Lục Hoán đang nghĩ gì, nhưng nàng muốn an ủi hắn một chút, vì thế nàng cố suy nghĩ, vắt nát óc mà khuyên nhủ hắn: “Hãy suy nghĩ tích cực lên, trở thành hoàng tử cũng không phải là không tốt, ít nhất về sau chúng ta cũng có thể quang minh chính đại, đường đường chính chính mà vào Thái Học Viện, lại còn có thể diễu võ dương oai ở trước mặt hai tên gia hỏa Lục Văn Tú kia, hơn nữa cũng được mặc thật nhiều trang phục đẹp đẽ quý giá. Hoàng Thượng đã nói hắn sẽ bảo vệ ngươi, vậy sau này ngộ nhỡ có tranh đấu, chắc là ít nhiều gì hắn cũng sẽ thiên vị ngươi một chút.”
Lục Hoán cười cười, lạnh nhạt nói: “Lời nói của thiên tử, có thể tin mấy phần?”
Hắn thản nhiên đi dưới bầu trời đêm, ngước mắt lên nhìn Túc Khê, lên tiếng: “Vua của một nước, có được quá nhiều thứ, đã chịu quá nhiều cám dỗ, dần dần rồi cũng sẽ đánh mất đi bản chất ban đầu. Có lẽ lúc trước, khi hắn vừa gặp được Khanh quý nhân thì thoáng chốc kinh diễm, nhưng về sau cũng chỉ còn cảm giác của người chung chăn gối, nếu Khanh quý nhân vẫn còn sống, không chừng nàng cũng sẽ giống với những phi tử kia, sớm đã thành một phi tử bại hoại, đúng là bởi vì nàng đi rồi, Hoàng Thượng không có được, không thể bảo vệ nàng, cho nên phần áy náy này mới khiến Khanh quý nhân vĩnh viễn trở thành một bạch nguyệt quang trong lòng Hoàng đế.”
Túc khê thấy hắn tuổi còn nhỏ mà đã thông suốt như vậy, nàng cảm giác có chút buồn cười: “Nói đạo lý thì hay lắm, vậy ngươi thì sao?”
Vua của một nước, thiên tử vô tình. Tên nhóc chọn cách tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, đi tiếp chặn đường này, vậy thì cụm từ đó, làm sao không phải là kết cục cuối cùng của hắn.
Trong lòng Túc Khê có chút phức tạp.
Nàng chỉ thuận miệng hỏi một câu, thế nhưng không ngờ rằng Lục Hoán lại dừng bước, hắn đứng trên con đường đá nhỏ, cùng nàng ngắm nhìn những đoá lê phủ khắp hoa viên.
Dường như là hắn đã đoán ra ý nghĩ của nàng, nhịn không được mà biện giải cho chính mình.
“Ta không giống hắn.”
Lục Hoán thấp giọng nói: “Ta không giống những người khác, ta chỉ cần một người duy nhất.”
“Nếu cầu không được, vậy thì ta cũng sẽ không cần ai nữa.”
……
Hắn cố gắng truyền đạt thật rõ ý tứ trong lời nói cho Túc Khê nghe.
Lục Hoán ngóng nhìn nàng, trong đêm tối, đôi mắt đen nhánh tựa như ẩn chứa nghìn vạn loại cảm xúc không nói nên lời, đôi mắt đó trông ngóng, thông qua màn hình điện thoại, vượt qua thời gian một nghìn năm, im lặng dừng lại trên gương mặt nàng.
Dường như khi Túc Khê đối diện với vấn đề này, nàng có chút bức bách, đôi đôi mắt xinh đẹp của hắn nhìn nàng không chớp mắt, chẳng hề dời đi nửa phần, như một cơn lốc xoáy thâm tình, khiến Túc Khê tự dưng đỏ mặt.
Nàng chỉ cảm thấy, lúc này dường như có một cánh cửa giấy ngăn cách giữa bọn họ, mà hắn thì lại chủ động chọc thủng từng chút một.
Chờ đã――
Túc Khê bỗng nhiên nhớ tới, mấy ngày trước từ khi trở về từ doanh trại của Binh bộ, hình tượng Lục Hoán vẫn luôn vô cùng kì quặc như vậy, cảm xúc thay đổi thất thường.
Lúc ấy, ở trong viện Bộ Binh, ánh nến vàng rực lay động dưới hiên, hắn đã hỏi nàng: “Nếu như ngày nọ, ta gặp được một nữ tử có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ta lại ái mộ người đó, vậy thì ngươi cũng vẫn hy vọng ta sẽ thành gia, bạch đầu giai lão với người khác sao?”
Lúc ấy, Túc Khê nhìn vào đôi mắt sáng rực đang dần trở nên mơ hồ đó của hắn, chợt cảm thấy không thể hiểu được hắn đang muốn nói gì.
…… Nhưng hiện tại, dường như tâm tư nàng đã lặng lẽ chuyển biến, tối nay khi nhớ lại câu nói này, cuối cùng nàng cũng chú ý tới hai chữ “người khác” mà hắn đã hỏi lúc đó.