Chương 244
Hô hấp Túc Khê cũng đột ngột trở nên dồn dập hơn, tim đập loạn xạ.
Mà Lục Hoán vẫn cứ chăm chú nhìn nàng, tầm mắt không chịu dời đi, dường như rất bướng bỉnh mà nhất định phải chờ đợi một kết quả không thể có, chẳng sợ phải chờ đến thiên trường địa cửu.
Tuy hắn đã cố giữ bình tĩnh, không biểu hiện ra chút mảy may nào, nhưng ngón tay thon dài trong tay áo lại siết chặt đầy căng thẳng.
Màn đêm buông xuống, trong căn lều ở ngoài thành, Binh bộ Thượng thư đang bí mật nói chuyện với Trấn Viễn tướng quân.
Khi trên đường trở về kinh thành, những lời đồn về Cửu hoàng ở nội thành sớm đã truyền tới tai Trấn Viễn tướng quân. Hắn rất muốn vào thành để hỏi Binh bộ Thượng thư cho ra lẽ, nhưng không ngờ Binh bộ Thượng thư đã vội xuất thành tìm hắn trước, tường thuật lại cho hắn nghe toàn bộ chuyện mà mình đã tận mắt chứng kiến ở chùa Trường Xuân ngày đó.
Nếu lời ni cô nói khi ấy là sự thật, vậy thì người tung ra tin đồn lúc này, không ai khác ngoài Hoàng đế.
Bằng không, nếu không có được sự dung túng từ Hoàng Thượng, loại đồn đãi này làm sao có thể càng truyền càng xa ngay trong kinh thành, ngay dưới chân thiên tử?
Sau ngày mà Binh bộ thượng ‘vô tình’ biết được thân phận của Lục Hoán ở chùa Trường Xuân, một mặt hắn bình tĩnh cho người đi điều tra vụ việc, mặt khác lại tạm thời án binh bất động, phong tỏa tin tức, âm thầm phái người bảo vệ ni cô kia.
Nhưng hắn lại hoàn toàn không ngờ rằng, còn chưa đợi hắn thực hiện suy tính, lúc xảy ra vụ việc ám sát ở Vân Châu, Hoàng Thượng đã bắt đầu nghi ngờ.
Tuy rằng Hoàng đế thâm sâu khó lường, nhưng lần này lại để lại dấu vết, đầu tiên là hắn tung ra tin đồn, tối nay lại triệu Lục Hoán tiến cung giữa đêm khuya, chỉ sợ đã quyết định ngày mai sẽ chiêu cáo thiên hạ trên điện Kim Loan luôn rồi.
Tâm trạng Binh bộ Thượng thư có chút phức tạp, nói: “Ngày mai thượng triều, chỉ sợ tình thế hiện tại sẽ phải thay đổi.”
Hắn và Trấn Viễn tướng quân đều biết, trong hoàng cung tự nhiên lòi ra một vị hoàng tử ―― hoặc là nói, việc khôi phục thân phận của một vị hoàng tử, đối với toàn bộ triều cục đều gây ra rất nhiều ảnh hưởng lớn.
Hiện tại trong triều, phàm là chọn chia bè kết phái, hoặc là đứng về phe Thái Tử, hoặc là đứng về phía Ngũ hoàng tử, ban đầu phía bên Nhị hoàng tử cũng có vài người theo ủng hộ, nhưng từ khi Nhị hoàng tử liên tiếp cáo bệnh, né tránh chiến sự ở vùng biên giới phía Bắc, cho thấy hắn không hề có dã tâm, sau khi ra vẻ chỉ cầu bản thân được bình yên, cảm giác như sự tồn tại của hắn lại càng thêm mờ nhạt.
Mà tâm tư Hoàng đế vẫn luôn khiến người ta không thể nắm bắt nổi, hắn thực hiện thế cân bằng, bất luận là vị hoàng tử nào thoáng nổi lên, hắn đều tiến hành chèn ép, mà nếu có vị hoàng tử nào suy yếu, hắn lại kiên quyết nâng đỡ, khiến cho văn võ bá quan hoàn toàn không thể nhìn thấu người nào sẽ được truyền ngôi vị Hoàng đế trong lòng hắn.
Nhưng hiện tại, một vị Cửu hoàng tử nhỏ tuổi nhất lại đột nhiên xuất hiện, lại còn là cốt nhục do Khanh quý nhân để lại, người đã khiến cả hoàng cung im như ve sầu trong mùa đông năm đó, từ hành động liên tiếp được thực hiện của Hoàng Thượng, có thể thấy hắn tương đối thiên vị vị Cửu hoàng tử này.
Tuy tối nay Hoàng Thượng chỉ bí mật triệu hắn tiến cung, nhưng kinh thành tai vách mạch dừng, Binh bộ Thượng thư có thể thu được tin tức này, vậy thì nhất định cũng có quan viên khác thu được tin tức.
Bởi vậy, đợi ngày mai đến, e rằng sẽ lập tức có văn võ bá quan lôi kéo làm quen với Lục Hoán.
Cửu hoàng tử từ trên trời rơi xuống, làm lung lay ngôi vị Thái Tử, tiếng tăm trong dân gian vượt mặt Ngũ hoàng tử, nhất định trong lòng hai vị này sẽ cực kỳ không thoải mái, mà vị hoàng tử khác tuy không tham gia vào ván cờ, nhưng cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
Bởi vậy thế cục trong kinh thành này e là sẽ lại xoay chuyển một lần nữa.
Đến lúc đó không biết sẽ liên luỵ đến đầu nhà ai, khiến thế lực nhà nào bị sụp đổ.
Trấn Viễn tướng quân là một võ quan hàng năm chinh chiến sa trường, không rành những tranh đấu chốn quan trường, đầu óc cũng suy nghĩ đơn giản hơn Binh bộ Thượng thư rất nhiều, hắn nghe được Binh bộ Thượng thư nói, Kỵ Đô Úy Lục Hoán có khả năng chính là vị Cửu hoàng tử mà Khanh quý nhân đã để lại năm xưa, thì trong lòng hiển nhiên vô cùng kinh sợ, nhưng ngay sau đó lại nảy sinh sự vui sướng.
“Ngươi hà tất phải buồn lo vô cớ? Bá tánh hàng năm gặp khó khăn, chỉ cần là người có năng lực ngồi lên vị trí đó, vậy thì đều xứng đáng để chúng ta phò trợ! Trước kia lão phu còn lo rằng tuy đã tìm được hắn làm người nối nghiệp cho ta, thế nhưng chỉ là thần tử, mặc dù hắn rất có tài, nhưng sau này rồi cũng sẽ chịu kết cục bị Hoàng đế nghi kỵ như lão phu, cuối cùng không phải chết trận sa trường, thì cũng chết trong tay Hoàng đế. Thế nhưng hoàn toàn không ngờ rằng hắn lại chính là Cửu hoàng tử, vậy thì, sau này hắn còn có thể giúp đỡ cho bá tánh, thậm chí còn giúp được nhiều việc hơn cả một kẻ võ phu cứng ngắc như ta!”
Binh bộ Thượng thư thật cảm phục cho ý chí một lòng vì dân của Trấn Viễn tướng quân. Chỉ là, hắn lại cân nhắc kĩ, vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.