Chương 245
Hắn lại nói với Trấn Viễn tướng quân: “Ta cũng rất thán phục Kỵ Đô Úy, hắn trở thành Cửu hoàng tử thì thật tốt. Nhưng mà, mấy tháng gần đây, ta đã điều tra hành tung của hắn suốt một năm rưỡi từ lúc làm quan trong triều tới nay, ta phát hiện vô luận là cứu chữa bệnh tình cho dân chúng ở miếu Vĩnh An, phát triển nông trang Khai Phong, hay là hành quân đánh giặc, kiếm lương thảo, cho đến sau này lại bị Thánh Thượng phát hiện ra thân thế, tất cả đều không khỏi quá mức thuận lợi sao.”
“Cứ như là ――” Binh bộ Thượng thư dừng lại, chau mày một chút rồi nói: “Cứ như là mọi chuyện đều có người giật dây phía sau.”
Đúng vậy, từng cột mốc, từng sự kiện, dường như là từ lúc bắt đầu thì đã muốn đưa hắn trở về vị trí Cửu điện hạ như hôm nay.
Hơn nữa còn tính toán vô cùng chu đáo.
Đầu tiên là mượn danh tiếng của thân phận thiếu niên thần y cứu trợ dân tị nạn ở miếu Vĩnh An, trước hết đã có được lòng dân. Sau đó lại thông qua buổi săn ở núi Thu Yên để tiến vào Thái Học Viện, thông qua Vân Thái Uý vào Binh bộ, rồi lại thông qua việc cai quản Binh bộ và trường bắn cung để thể hiện tài nghệ bắn cung cưỡi ngựa, giành được sự tán dương của mình và Trấn Viễn tướng quân, sau đó hoàn thành những đại sự như kiếm lương thảo, mở nông trang, cứu trợ ở Tam Châu, thu phục được dân tâm. Từ đó dựa vào những việc này, có thể thấy vụ ám sát ở Vân Châu cũng có vẻ không phải chỉ là một sự việc ngoài ý muốn, mà như là ―― đã biết trước, nên đã mượn cơ hội này để tiếp cận Hoàng đế, khiến Hoàng đế phát hiện ra thân thế của mình.
Hết sự việc này đến sự việc khác liên tiếp xảy ra, hơn nữa còn liên hệ chặt chẽ với nhau, cuối cùng hắn đã có được lòng dân, cũng có khối tài sản kếch xù, còn được mình và Trấn Viễn tướng quân, cùng với Vạn Tam Tiền ủng hộ.
Mà khi thân thế được vạch trần, cứ như là cái gì cũng đều được chuẩn bị thật tốt, chỉ chờ vén màn là xong.
Lúc này, ở trong mắt Hoàng Thượng, hắn không chỉ là hoàng tử mà Khanh quý nhân để lại, không chỉ đơn giản là thân phận của một Cửu hoàng tử, mà còn là “Vị thiếu niên thần y cứu trợ bá tánh ở miếu Vĩnh An năm đó”, “Vị thần thương vô danh mở lương thực cứu tế, được bách tính mang ơn đội nghĩa”, cùng với “Kỵ Đô Úy trẻ tuổi trở về từ chiến trường, lập được đại công hiển hách”.
Thử hỏi, có nhiều chiến tích như vậy, Hoàng Thượng làm sao không vội khôi phục thân phận của hắn, mượn chuyện này để tạo dựng thanh danh cho hoàng gia, thu phục lòng dân ở Yến quốc?
Mà nếu tất cả chuyện này không xảy ra, trở về một năm rưỡi trước, thời điểm mà thân phận của hắn chỉ là thứ tử ở phủ Ninh Vương, dù cho có người nói Hoàng đế biết hắn chính là nhi tử mà năm đó Khanh quý nhân đã sinh non, chỉ sợ Hoàng đế căn bản sẽ không tin tưởng, thậm chí còn phán tội nặng cho hắn! Mà dù cho có tin đi nữa, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng sẽ không dễ dàng khôi phục thân phận Cửu hoàng tử cho hắn như bây giờ.
Bất luận là sự việc nào, nghĩ tới nghĩ lui Binh bộ Thượng thư đều cảm thấy không thể chỉ có một mình Lục Hoán hành động được. Mặc dù Lục Hoán tuổi trẻ tài cao, nhưng những loại kĩ thuật như nhà kính đang dần xuất hiện ở Yến quốc, là chuyện thế nào? Chẳng lẽ cũng là phát minh của hắn?
Cho nên, nói cách khác, từ lúc ở miếu Vĩnh An và núi Thu Yên, Lục Hoán và người đứng sau hắn sớm đã thiết kế hoàn hảo cho kết quả ngày hôm này rồi?
Nhưng mà lúc đó ở chùa Trường Xuân, biểu cảm kinh ngạc của Lục Hoán khi biết được thân phận của mình cũng không giống với đang giả bộ, Binh bộ Thượng thư đã tận mắt chứng kiến, vậy nên trước đó, Lục Hoán thực sự hoàn toàn không biết về thân thế của mình.
Nếu vậy, từ lúc bắt đầu, rốt cuộc là ai đã âm thầm thúc đẩy những chuyện này?
Binh bộ Thượng thư nghĩ cả trăm lần cũng không nghĩ ra, mà cũng chẳng thể tìm được bất cứ manh mối nào là có người đứng sau Lục Hoán làm, vì thế hắn đành kiềm chế nghi vấn trong lòng, tạm thời không đề cập đến.
……
Mà giờ khắc này, bên trong Ngự Hoa Viên, Túc Khê bị cặp mắt của Lục Hoán nhìn đến vô cùng hoảng loạn, khuôn mặt nóng như đổ lửa. Nàng dời tầm mắt, muốn lảng sang chuyện khác, nhưng Lục Hoán vẫn cứ nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, thế là đại não nàng bị chết máy, căn bản không biết phải nói gì.
*Nóng như đổ lửa: nguyên gốc là nóng như vịt nấu chín, nhưng mình tìm thấy trong thành ngữ Việt Nam có câu nóng như đổ lửa khá phù hợp nên đã thay vào cho thuần Việt hơn.
Ngay trong thời khắc mấu chốt đó, màn hình điện thoại của Túc Khê đột nhiên tối sầm, hết pin, tự động tắt máy ――
Túc Khê:!
Màn hình tối đen, không được nhìn thấy biểu cảm bướng bỉnh cùng với đôi mắt khiến nàng tâm hoảng ý loạn đó của Lục Hoán, trái lại nàng còn lén thở phào nhẹ nhõm.