Chương 246
Túc Khê nhanh chóng cầm điện thoại đứng lên, cực kì khoa trương mà nói: “Hết pin rồi? Trời đất ơi, hết pin, thôi xong, vậy mà lại hết pin!”
“Tên nhóc, ngươi còn thấy ta không?” Nàng huơ huơ tay giữa không trung, hết sức tiếc nuối nói: “Điện thoại ta hết pin rồi, chắc là ta đành phải offline trước, ngươi từ hoàng cung trở về nhớ chú ý an toàn!”
Lục Hoán vẫn đang đứng ở Ngự Hoa Viên: “……”
Cục sạc ở ngay bên tay phải ngươi kìa.
Lục Hoán quan sát thế giới của nàng đã lâu, hắn phát hiện nàng thường hay dùng một sợi dây màu trắng để nối cục gạc* của nàng với ổ điện, dần dần hắn cũng nhanh chóng học được tên gọi của mấy thứ này, rất nhiều đồ điện đều cần phải có cục sạc, bình nước nóng cũng vậy, di động cũng như thế.
Túc Khê ném điện thoại sang một bên, nàng vọt ngay vào phòng tắm, vặn vòi nước ra, dùng nước lạnh vỗ vỗ lên gương mặt đang nóng bừng của mình.
Mà Lục Hoán vẫn đứng ở Ngự Hoa Viên hồi lâu, cho đến khi cảm giác được khí lạnh của màn đêm thấm vào trong cổ, hắn mới buông bàn tay đang siết chặt đến mức gần như trắng bệch của mình, sau đó bước dọc trên con đường đá uốn lượn, rời khỏi hoàng cung.
Hắn đã mong mỏi, khắc chế, kìm nén rất lâu.
Hắn đã mất tận nửa năm để hiểu rõ một số điều chưa biết về thế giới của nàng, hơn nữa hai trăm điểm đã gần trong gang tấc, nhất định hắn sẽ gặp được nàng, chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không để có bất kì tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra…… Với cả, những ngày gần đây, bên người nàng xuất hiện rất nhiều người khác, “hotboy” đứng chặn ở cửa, những lá thư được nhét vào trong hộc bàn của nàng, còn cả tên thanh mai trúc mã thân thiết hiểu rõ nàng đó, những người này đều mang đến cảm giác thật nguy hiểm, khiến hắn bừng tỉnh nhận ra ――
Hắn không thể cứ từ từ suy tính được nữa.
Vừa nãy hắn cũng vô cùng hồi hộp. Hắn nhìn thấy bộ dạng thở phào nhẹ nhõm sau khi màn hình bị tắt của nàng, trong lòng bất đắc dĩ mà cảm thấy mất mát…… Nhưng dù thế nào, Lục Hoán cũng chính là kiểu người không bao giờ biết chùn bước, dù cho phải chờ đến thiên hoang địa lão, hắn vẫn muốn chờ.
……
Đêm nay Túc Khê cũng không thể ngủ ngon, nàng cứ lăn qua lăn lại, bất giác mặt đỏ tai hồng, nhưng nàng lại sợ dáng vẻ không ngủ được của mình sẽ bị Lục Hoán nhìn thấy khi mở màn hình ra, cho nên nàng vội kéo chăn qua đầu, cố gắng khống chế để cơ thể không lộn xộn, để nỗi lòng đang rối như tơ vò của mình không bị lộ ra.
Thế là kết quả ngày hôm sau, đôi mắt của nàng bị nổi lên hai cục quầng thâm, Túc Khê thoáng nhìn mình trong gương mà không khỏi giật nảy mình.
Kỳ thi cuối học kỳ cũng đã hoàn thành xong, Túc Khê tới trường để lấy một số bài kiểm tra cuối kỳ và bài tập hè, vậy là kỳ nghỉ đã chính thức bắt đầu. Thường ngày ngoại trừ khoảng thời gian phải làm kiểm tra, những lúc còn lại thì cứ cách mấy tiếng, nàng lại online để quan sát xem tình hình phía bên tên nhóc thế nào, tuy nhiên sau màn tâm sự ở Ngự Hoa Viên tối qua, gương mặt Túc Khê cứ bị đỏ ửng lên, cho nên nàng cũng không dám tùy tiện online nữa.
Khi nàng bước ra cổng trường, Hoắc Kính Xuyên và Cố Thấm cũng tiến đến từ phía quầy bán quà vặt bên kia, Hoắc Kính Xuyên cứ cà lơ phất phơ, không chút đứng đắn mà theo thói quen muốn quàng tay qua cổ nàng: “Cùng về nhà nào Khê Khê.”
Ngày thường Túc Khê sẽ nhanh chóng hất bay cánh tay Kính Xuyên ra, bảo hắn cút đi đầy phũ phàng, rồi lại mặc kệ, tùy ý để hắn bá vai, dù sao thì từ nhỏ ba người bọn họ cũng đã lớn lên cùng nhau, hoàn toàn không phân biệt giới tính. Nhưng chẳng hiểu sao vào lúc này, khi nàng nhìn thấy Hoắc Kính Xuyên, mí mắt liền nhảy dựng lên, Túc Khê nhìn thoáng qua không trung, tự dưng cảm thấy chột dạ, thế nên nhanh chóng phóng ra xa một mét, cảnh cáo nói: “Đừng động tay động chân với tớ.”
Hoắc Kính Xuyên: “……Cậu bị ấm đầu à?”
Dù sao ở cổ đại cũng là nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù Lục Hoán đã bắt đầu học tập theo nền văn hóa hiện đại, nhưng nhất định tư tưởng và quan niệm vẫn còn chưa hoàn toàn cải tiến, nếu để hắn nhìn thấy Hoắc Kính Xuyên bá vai nàng, chắc chắn mặt sẽ tối sầm... Nói không chừng mắt còn đỏ lên, mây đen phủ kín đầu……
“Không hề.” Túc Khê cẩn thận né tránh Hoắc Kính Xuyên, đề phòng ‘móng heo’ của hắn lại sáp đến chỗ mình.
Cứ như thế, trong cả ba đứa, Hoắc Kính Xuyên thì không nói nên lời, Cố Thấm hoang mang, còn nàng lại cảnh giác, từng người ôm bài tập hè trở về nhà.
Túc Khê đi vào cửa thay giày trước, nàng nghe thấy mẹ đang nói chuyện điện thoại với một người bạn, nói là dạo gần đây thường xuyên có người tặng quà cho nàng, tặng nào là trái cây, tổ yến, rồi cả thực phẩm chức năng, mà mỗi lần tặng người đó đều đặt ở chỗ phòng bảo vệ, kèm theo tờ giấy ghi chú là gửi cho nàng, mẹ vừa khó hiểu lại vừa vui sướng: “Chữ viết còn rất đẹp nữa, là viết bằng bút lông, nét chữ sạch đẹp lắm……”