Chương 257
Trái tim nàng thực sự muốn thòng xuống luôn rồi, Túc Khê hồi hộp nhìn ông chủ: “Thế nào?”
Ông chủ dùng đồ nghề mò mẫm một hồi, khẽ nhíu mày rồi nói với Túc Khê: “Vẫn chưa xác định được bộ mạch vi của ngươi có bị hỏng không, nếu như bộ mạch vi hỏng rồi thì đại khái không thể sửa lại hoàn toàn. Hơn nữa, cho dù có thể sửa thì một số dữ liệu sao lưu trữ trong điện thoại của ngươi cũng sẽ không thể khôi phục trở lại, ta đã cố gắng hết sức rồi, đành thử xem vậy.”
“Đại khái không thể sửa lại hoàn toàn?” Túc Khê sửng sốt.
“Đúng vậy.” Ông chủ nói: “Ngươi nên chuẩn bị tâm lý cho tốt. Cơ mà bây giờ điện thoại cũng rẻ bèo, bỏ thêm vài ngàn là có thể mua một chiếc mới trên thị trường……”
Toàn bộ những lời nói sau đó của hắn Túc Khê đều hoàn toàn không nghe thấy, tay chân nàng lạnh toát mà bước ra khỏi cửa hàng di động, nàng đạp xe dọc theo đường cái trở về, cứ đi cứ đi, những giọt nước mắt không nhịn được mà rơi xuống “lộp độp”.
Ánh nắng chói chang như muốn thiêu đốt cả mặt đất, thời điểm mà Túc Khê băng qua cây cầu dài, mọi thứ trước mặt nàng đều đã trở nên mơ hồ, nàng nhịn không được mà dừng xe lại, ngồi xuống bên lề đường, dụi dụi đôi mắt ướt nhòe.
Không phải vì chuyện điện thoại.
Dù có hàng trăm ngàn chiếc điện thoại đi nữa, nhưng nếu chúng không thể kết nối được với thế giới bên kia, thì cũng chẳng có bất cứ nghĩa lý gì với Túc Khê.
Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bởi vì bản thân làm rơi điện thoại xuống nước mà từ nay phải cắt đứt liên lạc với thế giới bên kia hắn thì biết làm sao bây giờ?
Lỡ như không còn được gặp lại hắn nữa thì làm sao đây?
Mà lần cuối cùng Túc Khê nhìn thấy hắn, nàng còn tỏ thái độ không tốt đến như vậy, còn nói những lời khiến hắn buồn lòng.
Rõ ràng không phải Túc Khê không muốn gặp hắn, chỉ là mấy ngày nay nàng không biết nên đối mặt với hắn thế nào, cho nên mới vô dụng mà trốn tránh, thế mà lại khiến hắn hiểu lầm là nàng không muốn nhìn thấy hắn ――
Hắn còn muốn nếu đêm nay nàng không có việc gì bận thì đến gặp mình, vậy mà, nàng đã không có cách nào để thực hiện lời hứa nữa rồi.
Trong lòng Túc Khê nơm nớp lo sợ, ngộ nhỡ cuối cùng chiếc điện thoại này không sửa lại được nữa, vậy thì, có phải nàng và cái người mới gặp, mới quen, làm bạn rồi dần dần hình thành sự ỷ lại trong thế giới đó, sẽ phải đặt dấu chấm hết một cách không đầu không đuôi giữa mùa hè này không?
Tất cả những chuyện này khiến nàng cảm giác như mình vừa mơ thấy một giấc mộng thật dài.
Nàng thấp thỏm lo sợ mà nhìn chằm chằm vào mặt đất, sợ hãi đến muốn khóc.
……
Ông chủ nói phải đợi ít nhất ba ngày nữa mới xác định được có thể sửa lại hay không, vì thế Túc Khê chỉ có thể trở nhà trước, chờ đợi trong nỗi hoảng loạn.
Sau khi ông bà Túc về nhà thì nghe nói điện thoại của nàng đã bị rớt xuống nước, nhìn thấy dáng vẻ ngồi trên sô pha đầy uể oải của con gái, bọn họ cho rằng nàng đang tiếc tiền, vì thế đã định kéo Túc Khê đi mua một cái mới, thế nhưng nàng lại không hề có tâm trạng, không muốn đi, chỉ rầu rĩ nói: “Khoan đã, nhỡ đâu có thể sửa lại thì sao, trong khoảng thời gian này con sẽ dùng tạm chiếc điện thoại cũ.”
Túc mẹ buồn bực: “Không phải chỉ là một chiếc điện thoại thôi sao, hư rồi thì mua lại.”
Túc Khê lùa từng cơm đũa cơm vào miệng, cố nén để giọt nước mắt không rơi xuống, nàng chưa từng cảm thấy khoảng thời gian ba ngày lại trôi qua lâu đến như vậy.
Ngày thứ ba đã tới, Túc Khê gấp không đợi nổi mà gọi điện hỏi ông chủ, lại được báo rằng điện thoại vẫn còn đang sửa, bộ mạch vi đã bị hư đến một mức độ nhất định, thực sự không sửa được nữa rồi, nhân viên kỹ thuật trong tiệm vẫn đang nghiên cứu thử xem có thể chuyển dữ liệu lúc trước ra hay không, nếu được thì có thể cài vào điện thoại mới để sử dụng.
“Đã bị hỏng nặng rồi?” Túc Khê không thể tin được vào tai mình.
Nàng cúp điện thoại, cả người ngồi sụp trong phòng, đầu óc vang lên tiếng ong ong, khổ sở tới cực điểm.
Đều tại nàng bất cẩn……
Mấy ngày nay, phía bên nàng chẳng hề có động tĩnh gì, xem ra sau khi điện thoại chỗ nàng bị chết máy thì màn hình phía bên Lục Hoán cũng đã biến mất tăm. Nếu không, hắn chắc chắn sẽ tới tìm nàng.
Túc Khê ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào trong đó, đầu óc đều trống rỗng.