Chương 258
Trong đầu nàng hiện ra rất nhiều cảnh tượng…… Lần đầu tiên khi nàng xê dịch chén trà trong sài phòng của phủ Ninh Vương, nhân vật nhỏ bé với nét vẽ hoạt hình - Lục Hoán vẫn còn vô cùng cảnh giác, còn hoài nghi bản thân đã bị quỷ ghẹo, nhớ tối những chuyện đó, Túc Khê nhịn không được mà bật cười.
Còn có lần đầu tiên khi trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một trái tim nhỏ, nàng đã cực kì ngạc nhiên, về sau lại nhịn không được mà thường xuyên trêu chọc hắn, thích thú muốn xem trên đầu hắn sẽ hiện lên bọt khí gì.
Ban đầu khi Lục Hoán tưởng nhầm Lục Khê là ma, hắn còn cố ý bung dù che tuyết cho nàng…… Sau này khi phía bên Lục Hoán cũng đã xuất hiện màn hình, hắn lại cưỡng ép đổi giao diện phía bên nàng từ đồ họa hoạt hình thành nét vẽ nguyên gốc của chính hắn.
Tuy rằng Túc Khê gương mặt bánh bao ngày xưa, nhưng nàng cũng không muốn khiến cho Lục Hoán mất vui, vì vậy Túc Khê vẫn chưa trực tiếp đổi về lại, vốn dĩ nàng nghĩ tương lai vẫn còn dài, chờ đến một ngày nào đó hắn không để ý thì nàng sẽ lặng lẽ chuyển trở về……
Nhưng mà hiện tại…… Đã không có tương lai còn dài nữa rồi……
Nước mắt của Túc Khê thấm ướt cả một mảng đầu gối.
Thời gian từng ngày trôi qua, thoạt nhìn thì có vẻ nàng đã làm bạn với hắn, nhưng thật ra, vào những buổi tối nàng phải thức khuy học bài để kiểm tra, chẳng phải đều có hắn bên nàng suốt đêm sao.
Lúc có được, nàng đã hoàn toàn không nhận ra, đến khi mất đi rồi, nàng lại hoảng sợ phát hiện hóa ra bọn họ lại có nhiều hồi ức chung đến như vậy, mà lúc này nàng lại nhớ đến việc hiện tại hai người đã bặt vô ấm tín, sau này, dù là tên nhóc hay Lục Hoán, hắn đều sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa…… Nàng đau khổ đến nỗi tưởng như ruột gan đều bị xẻo mất một khúc thịt.
……
Bên phía Túc Khê đã trôi qua bảy ngày, tuy nàng vẫn ăn uống bình thường, nhưng cả ngày đều vô cùng ỉu xìu uể oải.
Bà Túc không khỏi có chút lo lắng, hôm nay sau khi cơm nước xong, nàng khẽ sờ lên trán của Túc Khê, nơi: “Đâu có bị sốt, Khê Khê à, sao sắc mặt con trông kém vậy, ngày mai có muốn đến bệnh viện kiểm tra sơ qua không?”
“Con không sao.” Túc Khê thoáng sửng sốt, sau đó ăn một đũa cơm rồi nói: “Chắc là tại nghỉ hè nên ngủ ở nhà lâu quá.”
Mẹ Túc vẫn không yên tâm căn dặn Túc Khê: “Ngày mai mẹ với ba con đều có việc bận, cũng không thể phân thân ra được, để Kính Xuyên và Tiểu Thấm đưa con đến bệnh viện một chuyến, đến phòng khám ngoại trúi kiểm tra xem sao.”
Túc Khê muốn nói rồi lại thôi, nàng sợ ba mẹ lo lắng nên chỉ đành gật đầu đồng ý.
Điện thoại đã hư rồi, cũng không thể sửa được nữa, nên hôm qua nàng đã mua một cái mới, đưa đến chỗ của ông chủ để nhờ ông ấy giúp cài dữ liệu bên điện thoại cũ sang.
Túc Khê nhìn chằm chằm chiếc điện thoại cũ, một tia hy vọng cuối cùng cũng đã không còn.
Một mặt, trong lòng Trúc Khê cảm thấy rất khó chịu vì bản thân sẽ không còn được gặp lại tên nhóc nữa, một khác nàng lại nghĩ, ít nhất trước khi nàng biến mát, hắn đã khôi phục lại thân phận hoàng tử, tiếp đó sẽ cưới vợ sinh con, thực hiện lý tưởng của hắn, cũng có thể sống một đời tươi đẹp, tuy rằng có lẽ lúc này hắn cũng giống với nàng, đều có chút đau lòng, nhưng sau một khoảng thời gian đủ lâu, rồi hẳn sẽ quên đi sự hiện diện chỉ vỏn vẹn có hai năm ở thế giới đó của nàng, vậy thì cũng có thể xem là một kết cục tốt ……
Nhưng dù tự an ủi bản thân thế nào, trong lòng Túc Khê vẫn vô cùng trống rỗng, khó mà nguôi ngoai, chuyện điện thoại bị rớt nước thật sự quá đột ngột ―― thế nên ngay cả lời hứa cuối cùng là đồng ý đi gặp tên nhóc vào buổi tối đó, nàng còn chưa thực hiện được.
Túc Khê ảo não đến mức muốn tưởng đâm đầu vô tường cho rồi, nhưng mà nàng cũng không còn cách nào khác, nàng đã cố hết sức, điện thoại có hỏng thì cũng đã hỏng rồi.
……