Chương 259
Ngày hôm sau, Túc Khê ăn mặc lịch sự, rửa mặt xong thì thoa kem chống nắng, đợi đến lúc tinh thần đã ổn định chút đỉnh rồi mới đi bắt đẩu ra khỏi cửa, đến bệnh viện.
Dạo này Túc Khê cứ buồn bực không vui, Hoắc Kính Xuyên và Cố Thấm cũng không biết nàng bị gì, vừa hay hai người bọn họ cũng muốn nhân dịp nghỉ hè mà đi kiểm tra sức khoẻ, cho nên đã dứt khoát dời lịch bận trước đó lại, đến bệnh viện một chuyến với nàng.
Túc Khê cảm thấy có lẽ bản thân đã cảm sốt nhẹ, đầu có hơi mê man, vì thế nàng đã đăng ký khám bệnh, chờ xét nghiệm máu định kỳ.
Phía bên trái của nàng là Hoắc Kính Xuyên đang ngồi chơi game 'Vương Giả Vinh Diệu, còn bên phải là Cố Thấm đang ngồi đọc tiểu thuyết.
Đang là giữa mùa hè nên bệnh viện rất đông đúc, tiếng la hét ầm ĩ, lại còn nóng không chịu nổi, nàng mơ màng buồn ngủ, cái đầu gật gà gật gù, đợi lấy kết quả.
Túc Khê không hề hay biết, đúng lúc này, đột nhiên chiếc điện thoại bị rớt hư mà nàng để lại trên tủ bát lại thoáng rung lên phát sáng.
Ánh sáng chỉ hiện lên trong chớp máy, ngay sau đó, trò chơi vốn còn chưa kịp tắt trước khi điện thoại bị tắt nguồn bỗng dưng lại hiện lên màn hình một thông báo mới:
“Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thứ mười lăm (cao cấp): Kiểm soát trận lũ gây vỡ đê ở Thừa Châu, điểm thưởng +18, tính đến nay, tổng số điểm tích lũy được đã đạt đến 200, chính thức mở ra gói quà lớn thứ hai .”
“Đếm ngược nào, ba ―― hai ―― một ――”
……
Di động sáng lên vài giây, sau đó tắt ngóm.
Mà trong vài giây điện thoại phát sáng ấy, Lục Hoán đang đứng ở quan nha của Thừa Châu, chiếc màn hình vốn đã biến mất suốt mười bốn ngày bỗng nhiên không chút dấu hiệu mà lại xuất hiện trước mắt hắn một lần nữa.
Lông mi hắn nhảy dựng lên, đồng tử co rút mãnh liệt, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, không thèm đợi đến lúc mấy quan viên trả lời, hắn không chút do dự như hôm đó, lập tức nhào qua màn hình.
Một lát sau, bên trong quan xá của Binh Bộ, nơi mà hắn nhào qua chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng.
Mà lần này, một vầng sáng trắng chợt lóe lên trước mắt Lục Hoán, chỉ vỏn vẹn trong vài giây, cảnh tượng trước mắt đã đột nhiên biến đổi.
Hắn hồi hộp nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy cảnh tượng xung quanh mình vô cùng quen thuộc, nào là bàn nào là giường, rồi cả cửa kính, đây quả là những thứ mà mỗi lần hắn mở màn hình ra, đã nhìn thấy chúng hiện lên giao diện―― nhà của Túc Khê.
Đây không phải là mơ đó chứ?
Lục Hoán ngồi xổm xuống thử thăm dò, hắn sờ lên mặt sàn nhà, ngay sau đó lại đụng vào bài tập còn chưa làm xong trên bàn của Túc Khê.
Khoảnh khắc Lục Hoán cảm nhận được xúc cảm của đầu ngón tay chạm vào những thứ đó, hắn mới dám tin …… Đúng vậy, đây không phải là mơ, sau khi đạt được hai trăm điểm, hắn thế mà đã thật sự tới được thế giới này của nàng!
Trong lòng Lục Hoán thầm kinh hoàng, khóe mắt hắn dần hoen đỏ vì vui mừng như điên.
Trong mười bốn ngày này, Lục Hoán đã không còn cách nào khác, chỉ có thể thử làm theo suy đoán của mình một lần, hắn thúc ngựa chạy đến Thừa Châu, nhân lúc lũ lụt còn chưa phá vỡ đê, nhanh chóng bắt lấy mấy kẻ quan viên sâu mọt đảm nhận việc tu bổ đập lớn ở Thừa Châu ngày ấy, đồng thời cũng lệnh cho chủ sự Thừa Châu đề phòng trước, giảm độ thiệt hại do trận lũ lụt sắp tới gây nên xuống mức thấp nhất.
Trong lúc làm như vậy, nội tâm hắn cũng không hề dịu đi, bởi lẽ sau khi làm xong, màn hình vẫn cứ không chịu xuất hiện như trước.
Lúc này Lục Hoán cũng ý thức được có lẽ phía bên Túc Khê thật sự đã xảy ra chuyện, nếu không nàng tuyệt đối sẽ chẳng để suốt mười bốn ngày mà không liên lạc với hắn.
Tâm trạng hắn càng thêm căng thẳng, công việc lại càng được đốc thúc dữ dội.
……