Chương 260
Bên phía Thừa Châu, mấy quan viên không tìm thấy hắn nhất định sẽ rất hoảng loạn, nhưng bây giờ Lục Hoán đã không còn đủ tâm trí để lo nhiều như vậy, trái tim hắn nhảy lên thình thịch, chỉ muốn lập tức gặp được nàng.
Lục Hoán đứng trong phòng của Túc Khê chốc lát, mà bộ y phục vàng rực đó của hắn thật sự không hợp với gian phòng này chút nào, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ sẽ bị coi thành tên trộm.
Nhưng lúc này trong nhà Túc Khê lại không hề có động tĩnh, chắc là không có ai ở nhà, ban ngày cha mẹ nàng đều đi làm hết rồi.
Lục Hoán do dự một lát rồi mới đi đến bên cửa phòng, chậm rãi mở cửa ra.
Phòng khách ―― hắn đã rất quen thuộc.
Chờ đến khi sự vui sướng dần nguôi ngoai, Lục Hoán lại lập tức nhận ra bản thân thật là lúng túng, hắn không biết nàng đã đi đâu cả.
Nếu như hắn vẫn cứ đứng đợi ở đây rồi chờ đến tối, nhỡ đâu cha mẹ nàng về trước, vậy thì hình như hắn sẽ chẳng có cách nào để giải thích rõ vì sao bản thân lại một mình xuất hiện trong chính căn nhà của họ.
Hắn gãi gãi đầu, đi đến chỗ tủ lạnh, hắn hiểu rõ nhà nàng như nhà của chính mình, Lục Hoán còn biết nếu trong nhà nàng có bất cứ sự việc gì thì mọi người đều sẽ ghi chú vào một tờ giấy ghi nhớ rồi dán lên tủ lạnh.
Lục Hoán liếc mắt nhìn một cái đã thấy, thứ hai, Khê Khê đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Vì sao nàng phải đi xem đại phu?
Trong lòng Lục Hoán căng thẳng, lập tức cho rằng đoạn thời gian mà nàng và màn hình biến mất nhất định là do nàng đã lâm bệnh. Mí mắt hắn tức khắc nhảy dựng lên, hắn tự ép mình không được có những suy nghĩ bậy bạ rồi trực tiếp kéo cửa chính, xông ra ngoài.
Sau khi Lục Hoán đã đến trước thang máy, hắn cứ nhìn chằm chằm vào cái hộp sắt một lúc lâu, tuy rằng trước đó đã từng nghiên cứu qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn sử dụng, vẫn còn chưa rành rọt lắm.
Một lát sau, có hai ông hàng xóm đi đến thang máy, trùng hợp là bọn họ cũng phải xuống lầu một, hai người nhìn Lục Hoán bằng ánh mắt kỳ dị, đánh giá bộ đồ trên người hắn một phen rồi hỏi: “Chàng trai, đi đóng phim à? Ở chỗ này đâu có công ty điện ảnh, cháu đến từ đoàn phim nào vậy?”
Lục Hoán cảnh giác nhìn hai người, đôi môi bặm lại không trả lời.
Nhưng mà hắn vẫn theo sát hai ông hàng xóm đó, thuận lợi xuống được đến lầu một, Lục Hoán mới thở phào nhẹ nhõm.
Kế tiếp ――
Lục Hoán sải bước đến cánh cổng của tiểu khu.
Hắn đi thẳng một mạch, trên đường còn thu hút toàn bộ ánh nhìn của các chị em bạn dì trong khu dân cư.
Có hai bà thím là mọt phim truyền hình nhìn thấy hắn thì hết sức kinh ngạc mà nói với nhau: “Xem kìa, người đó có phải là diễn viên không vậy, trên người còn mặc phục trang nữa? Chắc là diễn vai hoàng tử hả? Phục trang này trông cũng đẹp thật đó! Mấy diễn viên trẻ tuổi thời nay thật là đẹp trai quá đi, tôi thấy cậu bé đẹp trai quá trời luôn, không phải là người ở đây đấy chứ?”
Trong lòng Lục Hoán vô cùng gấp gáp, hắn bịt tai lại không nghe, nhanh chóng chạy đến trạm xe buýt ở cổng khu.
Hắn đã cẩn thận nghiên cứu về cách lên xe, nhưng ngay sau đó hắn lại phát hiện ra một vấn đề cực kì đau đầu, đó là hắn không có tiền tệ của thế giới này, Lục Hoán sờ vào lòng ngực, chỉ tìm thấy mấy tờ ngân phiếu.
Vì đi gấp quá, hắn không mang theo bạc trên người. Hơn nữa sự việc cũng diễn ra quá đột xuất, hắn vẫn chưa kịp chuẩn bị.
Do dự một lúc, chờ đến khi xe buýt đã dừng lại, Lục Hoán đi theo đoàn người phía trước người lên xe, đưa mấy tờ ngân phiếu cho tài xế, lễ phép hỏi: “Ta có thể dùng đỡ cái này không?”
Mọi người trên xe đều dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm hắn, bàn tán sôi nổi: “Là diễn viên sao?”
Bác tài xế nhìn thấy Lục Hoán đưa cho mình ngân phiếu thì hơi hoang mang, nghi ngờ là gần đây có cameras nên hắn đảo mắt ngó nghiêng khắp nơi, sau khi xác nhận không có cameras giấu kín, thì mới xua tay: “Cậu đi đóng phim quên mang theo tiền nên muốn dùng đạo cụ thay thế à? Sao mà cậu có thể suy nghĩ nhảm nhí dữ vậy, đừng làm lỡ việc lái xe của tôi.”
Dường như tài xế đang dùng ngôn ngữ địa phương nên Lục Hoán hơi mơ đồ nghe không hiểu, nhưng vì cẩn thận, hắn vẫn lui về sau mấy bước, đi xuống xe.